Iran Cảnh Báo Đòn Đáp Trả “Nghiền Nát” Mỹ: Trung Đông Đứng Trước Bờ Vực Chiến Tranh
Không khí Trung Đông đặc quánh mùi thuốc súng, những tiếng nổ của bom xuyên phá vừa dội xuống Fordo còn chưa kịp tan, thì Iran đã phát đi cảnh báo lạnh lùng: “Đòn đáp trả sẽ còn nghiền nát hơn, và lần này, mục tiêu là trực tiếp vào nước Mỹ.” Đó không phải là lời hăm dọa suông, mà là tuyên ngôn chiến lược của một quốc gia đã bị đẩy đến giới hạn, sẵn sàng biến mọi căn cứ Mỹ trong khu vực thành điểm nổ của một cuộc chiến toàn diện chưa từng có trong lịch sử hiện đại.
Ngay sau khi Tổng thống Donald Trump xác nhận các đợt không kích “rất thành công” vào ba cơ sở hạt nhân trọng yếu của Iran – Natanz, Fordo và Isfahan – thì Tehran lập tức triệu tập Hội đồng An ninh Quốc gia tối cao, đưa ra thông điệp không thể nhầm lẫn: “Mọi hành động quân sự từ phía Mỹ sẽ phải trả giá bằng đòn đáp trả nghiền nát, vượt xa mọi thứ từng diễn ra trước đây.” Tuyên bố này được nhắc lại nhiều lần trên các kênh truyền hình quốc gia, trong các thông cáo của Lực lượng Vệ binh Cách mạng Hồi giáo (IRGC), và cả trong các phát biểu của các lãnh đạo tối cao Iran – một thông điệp gửi thẳng đến Nhà Trắng, Lầu Năm Góc và toàn bộ hệ thống căn cứ Mỹ trải dài khắp Trung Đông.
Từ nhiều ngày trước, khi Mỹ còn lưỡng lự trước quyết định tham chiến trực tiếp, Iran đã cảnh báo: bất cứ sự can dự nào của Washington vào cuộc xung đột với Israel đều là “công thức cho một cuộc chiến toàn diện”. Esmaeil Baghaei, phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Iran, nhấn mạnh trên Al Jazeera: “Mọi sự tham gia của Mỹ sẽ mở đường cho một cuộc chiến toàn khu vực. Chúng tôi tin tưởng các đồng minh Ả Rập sẽ không để lãnh thổ của mình bị biến thành bàn đạp tấn công các quốc gia Hồi giáo.” Nhưng giờ đây, khi bom Mỹ đã rơi xuống Fordo, mọi giới hạn ngoại giao đã bị xóa nhòa, nhường chỗ cho những lời tuyên chiến sắc lạnh.
Sự đáp trả của Iran không chỉ là lời nói. Ngay trong đêm, các hệ thống tên lửa đạn đạo, máy bay không người lái tấn công và lực lượng đặc nhiệm IRGC được đặt trong tình trạng sẵn sàng cao nhất. Các nguồn tin tình báo Mỹ xác nhận: Iran đã di chuyển tên lửa tầm trung và tầm xa đến gần biên giới, chuẩn bị cho các đòn tấn công vào loạt căn cứ Mỹ tại Bahrain, Qatar, UAE – những nơi chỉ cách lãnh thổ Iran vài trăm km, hoàn toàn nằm trong tầm bắn của tên lửa Fateh-110, Shahab-3 và máy bay không người lái Shahed. Bộ Quốc phòng Mỹ lập tức nâng mức báo động, triển khai thêm chiến đấu cơ, tàu sân bay USS Nimitz, tăng cường phòng thủ tên lửa tại mọi điểm nóng, đặc biệt là vùng Vịnh và eo biển Hormuz – huyết mạch của 25% lượng dầu thô toàn cầu.
Không chỉ dừng lại ở các căn cứ quân sự, Iran còn úp mở khả năng “đánh vào các lợi ích chiến lược của Mỹ trên toàn khu vực”, bao gồm cả việc phong tỏa eo biển Hormuz – tuyến đường vận chuyển dầu khí sống còn của thế giới. “Chỉ cần Iran rải mìn hoặc triển khai tên lửa chống hạm, toàn bộ hạm đội Mỹ ở vùng Vịnh sẽ bị kẹt trong cái bẫy chết chóc, giá dầu sẽ tăng vọt, kinh tế toàn cầu rung chuyển,” một quan chức quân sự Mỹ thừa nhận với báo chí. Trước đó, Tehran từng nhiều lần chứng minh khả năng kiểm soát eo biển này, khiến mọi động thái quân sự của Mỹ đều phải tính toán kỹ lưỡng từng bước đi.
Lời cảnh báo “đòn đáp trả nghiền nát” của Iran không phải là lời hăm dọa sáo rỗng. Trong quá khứ, mỗi khi bị tấn công, Tehran đều có những phản ứng khiến đối thủ phải trả giá đắt. Tháng 1/2020, sau khi Mỹ tiêu diệt tướng Qassem Soleimani, Iran đã phóng hàng chục tên lửa vào căn cứ Ain al-Asad tại Iraq, khiến hơn 100 lính Mỹ bị chấn động não, dù không có thương vong trực tiếp. Lần này, quy mô và cường độ của đòn đáp trả được dự báo sẽ lớn hơn nhiều lần, bởi chính quyền Tehran đã công khai tuyên bố: “Mỹ đã vượt qua lằn ranh đỏ, mọi căn cứ, tàu chiến, thậm chí các đồng minh của Mỹ đều là mục tiêu hợp pháp”.
Tổng thống Iran Masoud Pezeshkian, trong cuộc điện đàm với Quốc vương Oman – quốc gia trung gian hòa giải truyền thống – đã nhấn mạnh: “Nếu Mỹ không kiềm chế Israel, Iran sẽ buộc phải đáp trả mạnh hơn, đau đớn hơn bất cứ điều gì từng xảy ra”. Ông cáo buộc Washington là đồng phạm, là “kẻ đứng sau mọi hành động gây hấn của Israel”, và cảnh báo “mọi tính toán sai lầm sẽ phải trả giá bằng hậu quả khôn lường”. Nhắc lại những mất mát của Iran trong các đợt không kích vừa qua – từ các nhà khoa học hạt nhân đến các tướng lĩnh quân đội – Tehran càng có lý do để biến lời đe dọa thành hành động thực tế.
Thậm chí, Lãnh tụ tối cao Ali Khamenei từng tuyên bố: “Kẻ thù, dù là chế độ Zionist hay nước Mỹ, chắc chắn sẽ nhận được đòn đáp trả nghiền nát cho những gì chúng đang làm với Iran và toàn bộ mặt trận kháng chiến”. Đây là lời cảnh báo trực tiếp, công khai, nhắm thẳng vào cả Washington lẫn Tel Aviv, và là tín hiệu cho thấy mọi giới hạn kiềm chế đã bị phá vỡ.
Tình báo Mỹ nhận định, Iran có thể lựa chọn nhiều phương án trả đũa: từ tấn công tên lửa vào các căn cứ Mỹ ở vùng Vịnh, sử dụng lực lượng ủy nhiệm như Hezbollah ở Lebanon, Houthi ở Yemen để tấn công tàu thuyền Mỹ, cho đến các chiến dịch mạng nhằm vào hạ tầng năng lượng, tài chính của Mỹ và đồng minh. Đặc biệt, lực lượng Houthi đã công khai cảnh báo sẽ nối lại các cuộc tấn công vào tàu Mỹ ở Hồng Hải nếu Washington tiếp tục tham chiến. Nguy cơ một mặt trận đa hướng, với các đòn tấn công phi đối xứng, là điều mà Lầu Năm Góc không thể xem nhẹ.
Trong khi đó, các đồng minh Ả Rập của Mỹ – vốn là nơi đặt hàng chục ngàn binh sĩ và khí tài quân sự – cũng bị đặt trước nguy cơ trở thành “con tin” trong cuộc đối đầu này. Iran không ngần ngại nhấn mạnh rằng, “mọi quốc gia cho phép Mỹ sử dụng lãnh thổ để tấn công Iran đều sẽ bị coi là mục tiêu hợp pháp”. Điều này khiến không khí lo lắng bao trùm lên các thủ đô vùng Vịnh, nơi mà bất cứ sai lầm chiến thuật nào cũng có thể biến thành thảm họa chiến lược.
Tổng thống Trump, trong bài phát biểu từ Nhà Trắng, vẫn khẳng định “giờ là lúc cho hòa bình”, nhưng đồng thời cảnh báo Iran rằng “mọi đòn tấn công tiếp theo sẽ bị đáp trả mạnh hơn, dễ dàng hơn”. Tuy nhiên, thực tế địa chính trị Trung Đông không cho phép bất cứ bên nào rút lui trong danh dự. Khi máu đã đổ, khi những “lằn ranh đỏ” đã bị vượt qua, mọi động thái ngoại giao đều trở nên mong manh, dễ vỡ hơn bao giờ hết.
Iran đã phát đi thông điệp rõ ràng: “Chúng tôi không chỉ đáp trả Israel, mà sẽ nhắm thẳng vào nước Mỹ, vào mọi căn cứ, tàu chiến, lợi ích của Mỹ trên toàn khu vực. Đòn đáp trả sẽ nghiền nát, đau đớn hơn bất cứ điều gì từng xảy ra.” Đó là lời tuyên chiến thực sự, là tín hiệu cho một cuộc leo thang không thể kiểm soát, nơi mọi tính toán chiến lược đều có thể sụp đổ chỉ sau một đêm.
Cả thế giới nín thở chờ đợi: liệu Washington có đủ bản lĩnh để kiểm soát vòng xoáy bạo lực mà chính mình đã khơi mào, hay sẽ bị cuốn vào cuộc chiến không có điểm dừng, nơi mọi đòn đáp trả đều mang theo nguy cơ thảm họa toàn cầu? Trung Đông, một lần nữa, lại trở thành chiến trường quyết định vận mệnh của cả thế giới, khi Iran – với tất cả sức mạnh và ý chí – đã đặt Mỹ vào tầm ngắm của một đòn trả đũa “nghiền nát” chưa từng có trong lịch sử hiện đại.