Giờ G đã điểm: Putin tái mặt trước lời cầu cứu của Iran


Đêm 21, rạng sáng 22 tháng 6 năm 2025, lịch sử Trung Đông bị viết lại bằng bom đạn và quyết định không khoan nhượng từ Tổng thống Donald Trump. Nhà Trắng phát đi thông điệp sắt đá: Mỹ đã thực hiện chiến dịch không kích quy mô lớn nhất trong nhiều thập kỷ nhằm vào ba cơ sở hạt nhân then chốt của Iran – Fordow, Natanz và Isfahan. Không chỉ là một đòn phủ đầu, đây là lời cảnh báo lạnh lùng: “Chúng tôi đã xóa sổ hoàn toàn và triệt để năng lực làm giàu uranium của Iran. Nếu Tehran không chọn hòa bình, những cuộc tấn công tiếp theo sẽ lớn hơn và dễ dàng hơn nhiều.”

Chiến dịch mang tên “Operation Midnight Hammer” đã huy động trên 125 máy bay quân sự, trong đó có các oanh tạc cơ B-2 bay suốt 37 tiếng từ Missouri, ném 12 quả bom GBU-57 MOP nặng 14 tấn xuống “pháo đài hạt nhân” Fordow – nơi được coi là bất khả xâm phạm của Iran. Đồng thời, tàu ngầm Mỹ phóng 30 tên lửa hành trình Tomahawk vào Natanz và Isfahan, đánh sập các cơ sở hạt nhân kiên cố nhất khu vực. Hình ảnh vệ tinh cho thấy những cấu trúc bê tông sâu hàng chục mét dưới lòng đất bị cày nát, mái che kiên cố giờ chỉ còn là đống đổ nát. Tổng thống Trump không ngần ngại khẳng định: “Thiệt hại khủng khiếp đã xảy ra với tất cả các cơ sở hạt nhân của Iran... ‘Xóa sổ’ là từ chính xác!”

Cuộc không kích này không chỉ là thành tựu quân sự ngoạn mục mà còn là bước ngoặt chiến lược, đánh dấu lần đầu tiên Washington trực tiếp can dự bằng vũ lực vào cuộc đối đầu Iran-Israel, vượt qua mọi lằn ranh đỏ mà Tehran từng vạch ra. Đòn tấn công của Mỹ được Israel phối hợp chặt chẽ, Thủ tướng Benjamin Netanyahu ca ngợi quyết định của ông Trump là “sẽ thay đổi lịch sử”, giúp Trung Đông và thế giới hướng tới “tương lai thịnh vượng và hòa bình”. Bộ Ngoại giao Ukraine cũng lên tiếng ủng hộ, cho rằng đây là hành động chính đáng để ngăn chặn Iran phát triển vũ khí hạt nhân.

Tuy nhiên, hậu quả với Iran là khôn lường. Ngay trong đêm, các vụ nổ lớn rung chuyển thành phố cảng Bushehr – nơi đặt nhà máy điện hạt nhân duy nhất đang hoạt động của Iran. Israel đồng thời mở các đợt không kích chính xác vào hai khu vực quân sự tại thành phố Yazd, phá hủy doanh trại Sahi Sadogi – căn cứ lớn của Vệ binh Cách mạng Hồi giáo Iran (IRGC). Các video xác thực cho thấy khói đen bốc lên cuồn cuộn, lực lượng cứu hộ phải sơ tán hàng loạt dân thường trong hoảng loạn.

Báo động đỏ vang lên khắp các thành phố Israel sau khi Iran phóng trả hai loạt tên lửa đạn đạo vào miền Trung và Bắc Israel, khiến hàng chục người thương vong. Hệ thống phòng không Israel đã đánh chặn khoảng 30 UAV cảm tử, tổng cộng hơn 500 thiết bị bay không người lái bị tiêu diệt chỉ trong vòng hơn một tuần. Đáp trả, không quân Israel tiếp tục không kích các bệ phóng tên lửa và binh sĩ Iran tại miền Tây nước này, vô hiệu hóa toàn bộ bệ phóng dùng trong đợt tấn công.

Tại Tehran, lãnh tụ tối cao Ayatollah Ali Khamenei rút vào hầm ngầm, chỉ định ba giáo sĩ làm ứng viên kế vị giữa lúc nguy cơ ám sát và đảo chính tăng cao. Nguồn tin từ New York Times cho biết ông Khamenei hiện chỉ liên lạc với các chỉ huy quân sự qua một phụ tá thân tín, cấm tuyệt đối sử dụng thiết bị điện tử để tránh bị truy dấu, phòng khả năng Israel ám sát. Danh tính ba người kế vị chưa được công bố, nhưng con trai Motaba Khamenei không nằm trong danh sách, bất chấp quan hệ mật thiết với IRGC – dấu hiệu cho thấy nội bộ Tehran đang rạn nứt nghiêm trọng.

Loạt không kích của Mỹ và Israel đã gây tổn thất nặng nề cho kho tên lửa của Iran. Theo các nguồn tin tình báo phương Tây, Iran bước vào chiến dịch với khoảng 2.000 tên lửa tầm trung và tầm xa, nhưng sau khi phóng hàng trăm quả vào Israel, ít nhất một nửa số bệ phóng đã bị phá hủy. Chuyên gia Nicolas Kh từ Viện Doanh nghiệp Mỹ nhận định: “Sức ép liên tục từ Israel buộc Tehran phải rút ngắn thời gian chuẩn bị, khiến các đợt tấn công quy mô lớn trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.”

Trong khi đó, Iran gấp rút tìm đường cầu cứu Nga. Ngoại trưởng Abbas Araghchi lập tức bay sang Moscow, gặp Tổng thống Vladimir Putin và các quan chức cấp cao để tham vấn khẩn cấp. Iran kỳ vọng tận dụng đối đầu Nga-phương Tây để tạo vùng đệm chính trị, hoặc chí ít là lôi kéo Nga vào bàn cân địa chính trị, mở rộng liên kết “trục Đông” với Nga và có thể là Trung Quốc. Trước đó, Quốc hội Iran đã ký Hiệp ước Đối tác chiến lược toàn diện kéo dài 20 năm với Nga, mở ra chương mới về hợp tác quốc phòng và an ninh, nhưng trong khủng hoảng hiện tại, Kremlin vẫn giữ thái độ dè dặt, chưa cam kết bất kỳ hỗ trợ quân sự nào.

Nội bộ Iran rối loạn. Lãnh tụ tối cao bị cô lập, nhiều tướng lĩnh cấp cao bị loại khỏi vòng chiến chỉ trong chưa đầy một giờ, kho tên lửa bị san phẳng, các lực lượng ủy nhiệm ở nước ngoài như Hezbollah, Houthi, các nhóm thân Iran tại Iraq, Syria đều bị Israel và Mỹ đánh phủ đầu, mất khả năng phối hợp tấn công. Iran buộc phải tuyên truyền thắng lợi giả, ngắt Internet toàn quốc, mở rộng chiến dịch bắt giữ để kiểm soát tư tưởng và bóp nghẹt phản kháng trong dân chúng.

Bộ trưởng Ngoại giao Iran cảnh báo: “Thời điểm cho ngoại giao đã qua, Tehran có quyền tự vệ. Mỹ đã vượt qua một lằn ranh đỏ rất lớn.” Trong khi đó, Hội đồng An ninh Quốc gia Tối cao Iran đang xem xét nghiêm túc khả năng đóng cửa eo biển Hormuz – tuyến vận chuyển 30% dầu mỏ toàn cầu – như một đòn trả đũa chiến lược. Tuy nhiên, các nhà phân tích cảnh báo: nếu Iran hành động liều lĩnh, không chỉ đối thủ mà chính Tehran cũng tự bóp nghẹt mình, bởi phần lớn dầu xuất khẩu của Iran đi qua Hormuz, và Trung Quốc – khách hàng lớn nhất – sẽ bị ảnh hưởng trực tiếp.

Tình thế của Iran chưa bao giờ nguy hiểm như lúc này. Kho vũ khí bị phá hủy, lực lượng ủy nhiệm tan rã, lựa chọn trả đũa bị thu hẹp đáng kể. Nếu Tehran tiếp tục leo thang, Mỹ đã chuẩn bị sẵn các phương án phản công hủy diệt, với Tổng thống Trump tuyên bố: “Nếu không hòa bình, sẽ là bi kịch lớn hơn nhiều cho Iran.”

Chưa dừng lại ở đó, nội bộ Mỹ cũng dậy sóng. Một số nghị sĩ, kể cả đảng Cộng hòa, chỉ trích hành động của ông Trump là “vi hiến”, cảnh báo nguy cơ Mỹ bị cuốn vào một cuộc chiến không hồi kết ở Trung Đông. Tuy nhiên, Nhà Trắng vẫn giữ lập trường cứng rắn, cảnh báo Iran rằng mọi động thái trả đũa sẽ bị đáp trả bằng sức mạnh hủy diệt vượt trội.

Trung Đông đang đứng trước bờ vực một cuộc chiến tranh toàn diện, với Tehran bị dồn vào thế thủ, nội bộ rạn nứt, đối ngoại cô lập, và nguy cơ thay đổi chế độ lớn hơn bao giờ hết kể từ năm 1979. Một kỷ nguyên mới của xung đột, bất ổn và tái định hình quyền lực đang mở ra – và Iran, với tất cả những gì còn lại, chỉ có thể cầu cứu Putin, trong khi lãnh tụ tối cao Khamenei khẩn cấp chọn người kế vị giữa cơn bão lịch sử chưa từng có.
No image available