Cả thế giới nín thở: Trump đã duyệt kế hoạch tấn công Iran, chỉ còn chờ lệnh phát động
Trong bầu không khí căng thẳng tột độ của Trung Đông, khi từng phút trôi qua đều có thể trở thành bước ngoặt lịch sử, Tổng thống Donald Trump – người luôn nổi tiếng với những quyết định táo bạo và khó đoán – đã chính thức phê duyệt các kế hoạch tấn công quân sự vào Iran. Nhưng ông vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng về việc phát động cuộc tấn công này, để lại cả thế giới trong trạng thái hồi hộp, thấp thỏm, và đầy lo sợ trước ngưỡng cửa của một cuộc chiến tranh mới có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Sự kiện này không chỉ là một bước leo thang lớn trong cuộc đối đầu giữa Mỹ và Iran mà còn là phép thử khốc liệt đối với trật tự quốc tế, khi mọi con mắt đều đổ dồn về Nhà Trắng, chờ đợi động thái tiếp theo từ vị tổng thống được xem là “khó lường nhất lịch sử hiện đại”. Những gì đang diễn ra không chỉ đơn thuần là một cuộc khủng hoảng khu vực, mà là ván cờ sinh tử giữa các cường quốc, nơi từng quyết định đều có thể làm rung chuyển cả thế giới.
Ngay từ đầu tuần, khi Israel bất ngờ mở rộng chiến dịch không kích vào các cơ sở hạ tầng quân sự và hạt nhân của Iran, bầu trời Tehran rực sáng bởi những đợt không kích dồn dập, hàng nghìn người dân hoảng loạn tháo chạy khỏi thủ đô, tạo nên cảnh tượng hỗn loạn chưa từng thấy kể từ thời chiến tranh Iran-Iraq. Các mục tiêu bị tấn công bao gồm nhà máy ly tâm, cơ sở sản xuất tên lửa và các trung tâm chỉ huy đầu não của chế độ Tehran – những biểu tượng quyền lực mà Israel tuyên bố sẽ “xóa sổ khỏi bản đồ” để ngăn chặn Iran tiến gần hơn tới vũ khí hạt nhân.
Phía Iran đáp trả bằng loạt tên lửa siêu thanh, nhắm thẳng vào các thành phố trọng yếu của Israel. Dù thiệt hại vật chất chưa thực sự nghiêm trọng, nhưng thông điệp mà Tehran gửi đi cực kỳ rõ ràng: “Chúng tôi không khuất phục, bất cứ sự can thiệp quân sự nào của Mỹ sẽ phải trả giá đắt.” Lãnh tụ tối cao Ali Khamenei lần đầu xuất hiện công khai kể từ khi chiến sự bùng nổ, thẳng thừng bác bỏ yêu cầu “đầu hàng vô điều kiện” của Tổng thống Trump, đồng thời cảnh báo: “Bất kỳ sự can thiệp nào của Mỹ sẽ kéo theo những hậu quả không thể đảo ngược”.
Tại Washington, Tổng thống Trump không giấu được sự sốt ruột. Ông liên tục phát đi những tuyên bố cứng rắn, thậm chí không ngần ngại gọi Khamenei là “mục tiêu dễ dàng”, dù nhấn mạnh rằng Mỹ “chưa có ý định loại bỏ ông ta – ít nhất là lúc này”. Trump công khai đòi hỏi Iran phải chấm dứt toàn bộ chương trình hạt nhân, đồng thời đưa ra tối hậu thư: “Đầu hàng vô điều kiện, hoặc đối mặt với hậu quả.” Nhưng ông cũng giữ cho mình quyền quyết định cuối cùng, khẳng định: “Tôi thích đưa ra quyết định ở giây phút cuối cùng, bởi chiến tranh luôn thay đổi. Tôi có thể làm, cũng có thể không làm. Không ai biết tôi sẽ làm gì”.
Những phát biểu này không chỉ là đòn tâm lý với Tehran, mà còn khiến các đồng minh và đối thủ của Mỹ cùng rơi vào trạng thái bất an cực độ. Lầu Năm Góc xác nhận đã sẵn sàng mọi phương án, các nhóm tàu sân bay USS Nimitz và USS Carl Vinson đã áp sát vùng Vịnh, hàng loạt máy bay chiến đấu F-22, F-35 được triển khai, sẵn sàng xuất kích bất cứ lúc nào. Bộ trưởng Quốc phòng Pete Hegseth tuyên bố trước Quốc hội: “Lực lượng vũ trang Mỹ đã sẵn sàng thực hiện mọi mệnh lệnh từ Tổng thống.” Nhưng cho đến thời điểm này, Nhà Trắng vẫn chưa chính thức yêu cầu sử dụng các căn cứ quân sự của Anh ở Diego Garcia hay Cyprus – động thái thường thấy trước mỗi chiến dịch quân sự lớn.
Sự chần chừ của Trump không phải là sự do dự yếu ớt, mà là chiến thuật mặc cả tàn nhẫn. Ông muốn Iran cảm nhận rõ ràng lưỡi gươm đang lơ lửng trên đầu, buộc Tehran phải lựa chọn giữa “đầu hàng” hoặc “tận diệt”. Các nguồn tin tình báo tiết lộ, Trump đã duyệt toàn bộ kế hoạch tấn công, trong đó có cả phương án không kích vào Fordo – cơ sở làm giàu uranium ngầm sâu nhất và kiên cố nhất của Iran, nơi được xem là “trái tim” của chương trình hạt nhân nước này. Nhưng ông vẫn giữ lại quyền ra lệnh cuối cùng, chờ xem liệu sức ép này có đủ khiến Iran nhượng bộ hay không.
Trong khi đó, các cố vấn an ninh quốc gia của Trump đã trình lên bàn Tổng thống hàng loạt phương án, từ tấn công giới hạn vào các cơ sở hạt nhân, cho tới phối hợp tổng lực cùng Israel mở rộng chiến dịch tấn công trên diện rộng. Mỗi phương án đều đi kèm với những kịch bản trả đũa khốc liệt từ phía Iran, không chỉ nhắm vào Israel mà còn có thể lan rộng ra toàn bộ khu vực, thậm chí đe dọa trực tiếp lợi ích của Mỹ và các đồng minh ở Trung Đông.
Tại Liên Hợp Quốc, phái đoàn Iran không ngừng công kích Trump, gọi những lời đe dọa của ông là “hèn nhát”, đồng thời khẳng định “không một người Iran nào từng quỳ gối trước cổng Nhà Trắng”. Trên mạng xã hội, các quan chức Tehran chế giễu tối hậu thư của Trump, tuyên bố “Iran không bao giờ đàm phán dưới sức ép, càng không chấp nhận hòa bình trong đe dọa”. Nhưng thực tế, bên trong nội bộ Iran, áp lực đang gia tăng từng ngày khi các cuộc không kích của Israel gây tổn thất nặng nề về nhân mạng và cơ sở hạ tầng. Theo các nhóm nhân quyền, chỉ trong vài ngày, đã có gần 600 người thiệt mạng tại Iran, trong đó có hàng trăm dân thường.
Ở chiều ngược lại, Iran cũng đã phóng hàng loạt tên lửa vào lãnh thổ Israel, gây thương vong cho hàng chục dân thường, đồng thời làm tê liệt một số cơ sở hạ tầng trọng yếu. Không khí báo động đỏ bao trùm khắp Israel, chính phủ nước này đã phát đi cảnh báo sơ tán khẩn cấp cho công dân Mỹ và các nước phương Tây, trong bối cảnh nguy cơ chiến tranh toàn diện ngày càng hiện hữu.
Trước sức ép khủng khiếp từ đồng minh Israel, từ nội bộ Lầu Năm Góc và cả dư luận quốc tế, Trump vẫn giữ vững lập trường “không ai biết tôi sẽ làm gì”. Ông hiểu rõ, bất kỳ quyết định nào lúc này không chỉ định đoạt vận mệnh của Iran mà còn có thể làm thay đổi cán cân quyền lực toàn cầu. Một cuộc tấn công quân sự vào Iran có thể châm ngòi cho làn sóng phản ứng dây chuyền: giá dầu tăng vọt, thị trường tài chính rúng động, các nhóm vũ trang thân Iran nổi dậy khắp Trung Đông, và nước Mỹ có nguy cơ sa lầy vào một cuộc chiến không hồi kết – điều mà chính Trump từng cam kết sẽ tránh bằng mọi giá trong chiến dịch tranh cử của mình.
Nhưng mặt khác, nếu không hành động, Trump có nguy cơ bị coi là “yếu đuối”, đánh mất uy tín với đồng minh, đặc biệt là Israel – quốc gia đang dốc toàn lực để xóa sổ mối đe dọa hạt nhân từ Iran. Hơn thế, ông còn phải đối mặt với áp lực từ chính trường Mỹ, nơi các đối thủ chính trị luôn sẵn sàng chỉ trích bất kỳ dấu hiệu nào của sự “do dự” hay “mất phương hướng” trong chính sách đối ngoại.
Trong bối cảnh đó, Trump chọn cách giữ im lặng chiến lược, để mọi đối thủ phải tự mình đoán định, lo sợ và… xuống nước. Ông không ngần ngại phát đi thông điệp: “Tôi có thể ra lệnh tấn công bất cứ lúc nào, nhưng tôi cũng có thể không làm gì cả. Iran hãy tự quyết định số phận của mình.” Đó là nghệ thuật đàm phán kiểu Trump – vừa đe dọa, vừa mặc cả, vừa sẵn sàng ra đòn chí mạng, nhưng cũng đủ tỉnh táo để không tự đẩy nước Mỹ vào thế kẹt không lối thoát.
Cả thế giới đang nín thở chờ đợi. Tehran chìm trong bóng tối của những đợt không kích, người dân hoảng loạn tháo chạy; Tel Aviv căng mình trước nguy cơ bị tên lửa trả đũa; Washington trở thành trung tâm của mọi toan tính chiến lược. Chỉ một cái gật đầu của Trump, mọi thứ có thể thay đổi mãi mãi. Nhưng ông vẫn chưa ra lệnh. Đó là sự lạnh lùng của một nhà lãnh đạo hiểu rõ sức mạnh của thời khắc, của sự chờ đợi, và của nỗi sợ mà ông gieo rắc lên đối thủ.
Trong cơn bão của lịch sử, Trump một lần nữa biến mình thành nhân vật trung tâm, nơi mọi quyết định đều mang tính sống còn không chỉ cho Trung Đông mà còn cho cả thế giới. Liệu ông sẽ phát động chiến tranh, hay sẽ buộc Iran đầu hàng mà không cần nổ súng? Câu trả lời vẫn nằm trong tay vị tổng thống được mệnh danh là “người không ai đoán trước được”, và cả nhân loại vẫn phải tiếp tục chờ đợi trong hồi hộp, lo âu, và… sợ hãi.