Lửa bùng nổ ở Riazan, xăng cạn Moscow – Ukraine dùng Bars cắt cổ Putin, biến Nga thành tù nhân của chính cơn khát nhiên liệu...
MOSCOW – Những ngọn lửa địa ngục bùng nổ ở Riazan, chỉ cách trung tâm quyền lực Kremlin vỏn vẹn 196 cây số, không phải là một vụ tai nạn ngẫu nhiên hay mảnh vỡ rơi vãi từ bầu trời. Đó là cú đấm chí mạng, sắc bén như lưỡi dao phẫu thuật, do chính tay các chiến binh Ukraine vung ra bằng vũ khí mới mang tên Bars – những tên lửa phản lực kiêm drone có khả năng bay 800 cây số với đầu đạn 100kg, tốc độ 700km/h, biến hệ thống phòng không S-400 hùng mạnh của Nga thành trò cười. Ngày 14 và 15 tháng 11 năm 2025, khi những quả Bars đầu tiên cắn ngấu nghiến nhà máy lọc dầu Riazan – nhà máy lớn thứ tư nước Nga, cung cấp hơn 20% xăng dầu cho thủ đô Moscow và vùng lân cận – thế giới đã chứng kiến khoảnh khắc lịch sử: cuộc chiến không còn là cuộc chơi của những kẻ xâm lược hung hãn từ phương Đông, mà đã trở thành cơn ác mộng logistics đè bẹp chính đế chế của Vladimir Putin. Những hình ảnh từ Volgograd, Samara và Saratov – những thành phố từng được máy móc tuyên truyền Kremlin ca ngợi là biểu tượng công nghiệp bất diệt – giờ đây chìm trong biển lửa và khói đen ngòm, nơi dân thường Nga lần đầu tiên phải hét lên trong hoảng loạn: "Phòng không đâu? Chúng đang nhìn đi đâu?" Đây không phải tai ương từ trên trời rơi xuống; đây là công lý trả đũa, là tiếng gầm của một dân tộc bị xâm lược nay cầm dao đâm ngược vào tim gan kẻ thù.
Hãy hình dung cảnh tượng ấy: một nữ sinh viên người Maroc, chỉ đến Nga để học hành, đột ngột bị đánh thức bởi tiếng nổ long trời lở đất ở Volgograd. Cô chạy vội về nhà, tim đập thình thịch, chỉ để nghe thấy: "Lại nữa rồi, chúng đang ném bom chúng ta." Không phải Kyiv, không phải Odesa – những thành phố Ukraine mà truyền thông Nga từng miêu tả là "kẻ thù phương Tây" – mà là chính quê hương họ, là những nhà máy lọc dầu khổng lồ ở Riazan, Samara và Saratov bị tấn công đồng loạt lần đầu tiên bởi Bars. Những quả đạn bay thấp, né tránh radar, lao thẳng vào các đơn vị xử lý chính AVT-6, đốt cháy bể chứa, xé toạc đường ống dẫn – không phải để gây cháy nhỏ lẻ mà có thể sửa chữa nhanh chóng, mà để phá hủy cấu trúc, khiến các cơ sở này tê liệt hàng tuần, thậm chí hàng tháng. Theo các nhà phân tích OSINT và nguồn tin Ukraine xác nhận, Bars không phải drone thông thường; nó là "du hành phản lực nhẹ", một kiệt tác công nghệ biến cuộc chiến du kích thành chiến lược hủy diệt kinh tế. Và Moscow, thành phố 13 triệu dân từng ung dung ngồi xem chiến tranh qua màn hình TV, nay đột ngột đối mặt với cơn ác mộng thực tế: hàng dài xe chờ xăng ở các trạm, giá nhiên liệu vọt lên trời, và bầu trời thủ đô ám khói từ những vụ nổ cách đó không xa. Đây là đòn tâm lý chết người, biến cuộc chiến xa xôi thành nỗi sợ hãi hàng ngày, buộc giới tinh hoa Kremlin phải cảm nhận hơi thở của thất bại ngay trên cổ họng mình.
Sự "thiên tài địa lý" đằng sau các cuộc tấn công này không thể phủ nhận – và nó đáng để chúng ta dừng lại, mổ xẻ với sự sắc bén mà một tờ báo như New York Times sẽ không ngần ngại vung bút. Ukraine không bắn bừa; họ chọn Riazan vì nó là "mạch máu" của Moscow, sản xuất 840.000 tấn nhiên liệu phản lực TS-1 chất lượng cao mỗi năm, loại nhiên liệu đặc biệt mà chỉ vài nhà máy Nga mới làm ra được, dành riêng cho phi đội không quân VKS – những chiếc Su-34 thả bom lượn KAB xuống đầu dân thường Ukraine hàng ngày, những Su-25 cày xới tiền tuyến, và cả những oanh tạc cơ chiến lược mang theo nỗi kinh hoàng hạt nhân. Chỉ cách biên giới Ukraine 470 cây số, Riazan không phải mục tiêu xa xôi; nó là hàng xóm sát vách, một điểm nghẽn hoàn hảo để cắt đứt nguồn cung cho cả dân sự lẫn quân sự. Đồng thời, ở Samara, nhà máy Novokuibyshevsk với công suất 8,8 triệu tấn/năm – một trong những nhà cung cấp nhiên liệu phản lực lớn nhất cho quân đội Nga – cũng bị đốt cháy chỉ vài giờ sau. Và Saratov, nơi các cuộc tấn công liên tiếp từ ngày 11 tháng 11 khiến đơn vị xử lý chính phải dừng hoạt động đến cuối tháng, trở thành minh chứng sống cho chiến lược "hủy diệt kinh tế" chứ không phải quấy rối suông. Reuters xác nhận: ít nhất bốn nhà máy lọc dầu lớn đang ngoại tuyến hoặc chạy dưới 50% công suất, dẫn đến mất 20% năng lực sản xuất, buộc Nga phải kích hoạt các đơn vị dự phòng – nhưng dự phòng thì có giới hạn, và Ukraine biết rõ điều đó.
Bây giờ, hãy nhìn sâu hơn vào bóng tối của câu chuyện này, nơi nỗi kinh hoàng thực sự ẩn náu: cuộc khủng hoảng nhiên liệu không chỉ dừng ở hàng dài xe hơi ở Moscow hay giá xăng tăng vọt 10% chỉ trong vài tuần. Nó là lưỡi hái tử thần treo lơ lửng trên đầu không quân Nga. TS-1 không phải xăng thông thường; nó là chất lỏng tinh khiết với phụ gia đặc biệt, chỉ sản xuất tại những cơ sở như Riazan và Samara, dành để nuôi dưỡng dàn máy bay chiến đấu Su-35, oanh tạc cơ Tu-95 – những con quái vật từng thống trị bầu trời Ukraine. Không có TS-1, những chiếc Su-34 trở thành đống sắt 50 triệu đô la nằm chỏng chơ trên đường băng, động cơ rỉ sét dưới nắng mùa đông. Ukraine đã biến chiến lược "cấm vận nhiên liệu" thành hiện thực: mỗi quả Bars không chỉ đốt cháy bể chứa mà còn đốt cháy khả năng cơ động của VKS, buộc Putin phải chọn lựa địa ngục – ưu tiên nhiên liệu cho xe hơi dân sự để xoa dịu cơn giận dữ từ 13 triệu cư dân Moscow, hay dành hết cho tiền tuyến để duy trì cuộc xâm lược đẫm máu? Lựa chọn nào cũng dẫn đến thất bại: nếu ưu tiên dân sự, mặt trận sụp đổ; nếu ưu tiên chiến tranh, đường phố Moscow sẽ chìm trong bạo loạn vì xăng khan hiếm và giá cả leo thang. Đây là nghịch lý chết chóc, một cái bẫy mà các nhà hoạch định quân sự Ukraine đã giăng ra với sự chính xác đáng sợ, biến logistics – "nghệ thuật thực sự của chiến tranh" theo Carl von Clausewitz – thành vũ khí sắc bén nhất.
Và đừng để ai đánh lừa bạn rằng đây chỉ là vấn đề nội bộ Nga; nó là bom nổ chậm đe dọa an ninh châu Âu, và Ukraine đang là lá chắn rẻ tiền, hiệu quả nhất mà NATO từng có. Hãy nhớ những lời cảnh báo dồn dập từ các cơ quan tình báo Baltic – Estonia, Latvia, Lithuania – và Ba Lan: Nga sẽ không dừng lại ở Ukraine; chỉ trong ba năm, chúng sẽ tái tổ chức, lao qua Hành lang Suwalki để mở chiến tranh thông thường với NATO, biến bình nguyên châu Âu thành bãi chiến trường. Những nỗi sợ hãi ấy dựa trên giả định rằng Moscow có nguồn nhiên liệu vô tận và dòng đô la dầu mỏ bất diệt để tài trợ. Nhưng giờ đây, với Riazan bốc cháy, Samara tê liệt, Saratov ngoại tuyến, giả định ấy sụp đổ như lâu đài cát. Không có diesel cho hàng nghìn xe tăng T-90, không có TS-1 cho không quân bảo vệ chúng khỏi sức mạnh không quân NATO, Nga không thể mơ đến cuộc xâm lược châu Âu. Một chiếc Su-35 thiếu nhiên liệu là đống phế liệu 50 triệu đô; một sư đoàn tăng không xăng là 40 tấn sắt vụn chắn đường cao tốc. Ukraine đang biến quân đội cơ giới hóa của Putin thành "đống mục tiêu tĩnh", dễ dàng cho bất kỳ phản công nào từ phương Tây. Hơn nữa, theo phân tích của Chatham House, các cuộc tấn công này đã làm giá xăng Nga tăng hơn 10%, buộc Kremlin cấm xuất khẩu xăng để cân bằng thị trường nội địa – một đòn kép: mất hàng tỷ đô la ngoại tệ từ xuất khẩu sản phẩm tinh chế (lợi nhuận chính của "nhà nước trạm xăng" Nga), và lạm phát nội địa bùng nổ, đẩy giá bánh mì, đạn dược lên cao ngất ngưởng.
Sự mỉa mai cay đắng đạt đỉnh điểm ở biên giới Estonia ngày 15 tháng 11, khi các nhà máy lọc dầu Nga đang cháy rừng rực: một bức ảnh lan truyền toàn cầu cho thấy "quân đội hùng mạnh" của Putin ở biên giới NATO chỉ còn là... những con bù nhìn. Vâng, bù nhìn – những hình nộm rách rưới dựng lên để giả vờ canh gác, trong khi Putin la hét về "mối đe dọa NATO" để huy động toàn dân. Đây không phải hài kịch; đây là bi kịch của một đế chế rệu rã, nơi lời dọa dẫm về "chiến tranh toàn diện" tan vỡ trước thực tế phũ phàng: không chiến tranh nếu không có nhiên liệu và tiền bạc. Các cuộc tấn công của Ukraine đã bác bỏ luận điệu "Nga sắp ập đến" bằng sức mạnh động học thực sự, chứng minh rằng Moscow không còn khả năng đe dọa châu Âu – không quân Nga nằm im, xe tăng chết máy, và ngân khố Kremlin cạn kiệt vì mất doanh thu dầu tinh chế. Theo Reuters, xuất khẩu dầu từ Novorossiysk – chiếm 2% nguồn cung toàn cầu – đã tạm dừng sau các đòn tấn công, đẩy doanh thu dầu Nga xuống mức thấp nhất kể từ đầu chiến tranh. International Energy Agency xác nhận: Putin đang mất cả hai đầu – xuất khẩu để kiếm tiền hay giữ nội địa để tránh nổi loạn? Bất kỳ lựa chọn nào cũng dẫn đến sụp đổ.
Nhưng câu chuyện còn đen tối hơn ở khía cạnh quân sự: Bars không chỉ phá hủy mà còn tạo ra vòng lặp địa ngục cho hệ thống phòng thủ Nga. Với tốc độ cao và khả năng bay thấp, chúng biến S-400 thành vô dụng, buộc phòng không Nga phải phân tán – và thất bại thảm hại, như ở Volgograd nơi tên lửa lạc đánh trúng tòa nhà dân cư thay vì chặn drone Ukraine. Thống đốc Riazan Pavel Malkov cố che đậy bằng lời nói dối vụng về: "mảnh vỡ rơi" – nhưng dân Nga không ngu ngốc; họ biết sự khác biệt giữa tai nạn và hủy diệt chiến lược. Đêm 15 tháng 11, người Nga không còn ổn định hay an toàn; họ nhìn lên trời và tự hỏi: "Phòng không của chúng ta đâu?" Đây là khoảnh khắc tâm lý then chốt, khi chiến tranh không còn là câu chuyện truyền hình mà là nỗi sợ hãi cá nhân – xăng hết ở gara, khói bay về Moscow, và tiếng còi báo động vang vọng trong giấc ngủ chập chờn. Ukraine đã biến "cơn ác mộng logistics" thành vũ khí tâm lý, buộc Putin đối mặt với chính sự bất lực của mình: một nhà lãnh đạo từng khoe khoang về "lá chắn phòng không tỷ đô" nay phải chứng kiến nó sụp đổ trước công nghệ nội địa Ukraine.
Và đừng quên yếu tố tiền bạc – mạch máu thực sự của cỗ máy chiến tranh Putin. Nga là "nhà nước trạm xăng", chạy bằng tiền nóng từ dầu mỏ. Nhưng chênh lệch lợi nhuận giữa dầu thô và sản phẩm tinh chế khổng lồ: xăng, diesel, kerosene TS-1 mang về hàng tỷ đô la ngoại tệ để mua vũ khí từ Trung Quốc, Iran, trả lương lính đánh thuê. Với các nhà máy ngoại tuyến, xuất khẩu bị cấm, Kremlin mất nguồn sống chính – buộc phải nhập xăng từ Belarus, trợ cấp ngân sách khổng lồ, và chứng kiến lạm phát gặm nhấm nền kinh tế từ bên trong. Giá logistics tăng vọt đẩy chi phí mọi thứ lên cao: từ ổ bánh mì ở chợ đến viên đạn trên mặt trận. Theo Atlantic Council, chiến dịch drone của Ukraine đã phơi bày gót chân Achilles của Putin: nền kinh tế mong manh hơn nhiều so với vẻ ngoài bất khuất. Các cuộc tấn công này không chỉ làm tê liệt 15-20% công suất lọc dầu (theo ước tính Politico), mà còn tạo áp lực nội bộ chết người – giá xăng tăng 42% cho AI-92 từ đầu năm, hàng dài ở các tỉnh, và nguy cơ lan sang Moscow ngày càng rõ nét. Putin cần doanh thu dầu để tài trợ chiến tranh, nhưng mỗi quả Bars lại buộc ông ta vào lựa chọn không lối thoát: xuất khẩu để sống sót tài chính, hay giữ nội địa để tránh bạo loạn? Cả hai đều dẫn đến mất mát – và theo các nhà phân tích, doanh thu dầu Nga đã chạm đáy kể từ 2022.
Hơn nữa, vòng lặp sửa chữa càng làm tình hình tồi tệ: lệnh trừng phạt phương Tây cắt đứt linh kiện thay thế cho các nhà máy được hiện đại hóa bằng công nghệ Mỹ, châu Âu trong 30 năm qua. Nga cố thay bằng hàng nội địa hoặc Trung Quốc – chậm chạp, đắt đỏ, kém chất lượng – nhưng Ukraine đánh nhanh hơn tốc độ sửa chữa. Chiến lược "đánh nhanh rút gọn" này, theo phân tích của Carnegie Endowment, nhằm tạo áp lực kinh tế nội bộ lên Putin: mỗi vụ cháy là một vết nứt trên bức tường độc tài, nơi dân chúng bắt đầu thì thầm về sự thất bại của "người cha già dân tộc". Crimea đã báo động thiếu xăng; giờ Moscow – trái tim Nga – đang đến lượt. Đây là sự dịch chuyển quyền lực thực sự: năm 2022, Nga thống trị không phận; 2024, dựa vào S-400; nay tháng 11 năm 2025, người Nga nhìn trời và hỏi: "Phòng không của chúng ta đâu?" Boomerang của cuộc chiến năng lượng Putin đã quay ngược, xé toạc chính chế độ ông ta, nền kinh tế ông ta, và lời dối trá an ninh ông ta kể cho dân chúng.
Cuộc chiến không còn diễn ra trên những đường kẻ trừu tượng trên bản đồ; nó đang sôi sùng sục ở các trạm xăng Moscow, trong những chiếc ví rỗng của công dân Nga, và trên cánh máy bay rỉ sét thiếu nhiên liệu nằm chết trên đường băng. Trong khi Kremlin cố đẩy Ukraine vào bóng tối và cái lạnh mùa đông, nay chính nó cảm nhận hơi thở buốt giá của "khải huyền nhiên liệu" ngay sau gáy. Những ngọn lửa ở Riazan không chỉ đốt cháy thép và dầu; chúng đốt cháy giấc mơ bá quyền của Putin, biến đế chế dầu mỏ thành đống tro tàn. Ukraine, với Bars và drone, không chỉ tự vệ – họ đang cứu châu Âu khỏi bóng ma xâm lược, từng quả đạn một. Và thế giới phải thấy rõ: đây là công lý, là sức mạnh của những kẻ bị áp bức, và là lời cảnh tỉnh đanh thép rằng không ai có thể xâm lược mà không trả giá bằng chính máu thịt của mình.
%20(1).png)