Trong bối cảnh căng thẳng địa chính trị toàn cầu đang leo thang đến mức báo động, Tổng thống Mỹ Donald Trump đã phát đi những tín hiệu cứng ...
Trong bối cảnh căng thẳng địa chính trị toàn cầu đang leo thang đến mức báo động, Tổng thống Mỹ Donald Trump đã phát đi những tín hiệu cứng rắn, không khoan nhượng, nhằm khẳng định vị thế siêu cường của Washington trước sự trỗi dậy hung hăng của trục Nga-Trung. Chỉ vài ngày sau khi Bắc Kinh phô trương sức mạnh quân sự qua cuộc duyệt binh hoành tráng vào ngày 3 tháng 9, Trump đã công khai chế giễu sự liên minh mong manh giữa Nga, Trung Quốc và Ấn Độ, đồng thời ký sắc lệnh hành pháp đổi tên Bộ Quốc phòng thành Bộ Chiến tranh – một động thái mang tính biểu tượng sâu sắc, gợi nhớ về thời kỳ Mỹ sẵn sàng đổ máu để bảo vệ lợi ích quốc gia. Đây không chỉ là sự thay đổi từ ngữ; đây là lời tuyên chiến ngầm, một cú đấm thép vào tham vọng bá quyền của Bắc Kinh và Moscow, nhắc nhở thế giới rằng Mỹ không ngồi yên chờ đợi mà sẽ chủ động tấn công nếu cần thiết.
Tổng thống Trump, với phong cách thẳng thừng quen thuộc, đã đăng tải trên mạng xã hội một dòng bình luận sắc bén: ông mô tả Ấn Độ và Nga như đã "mất" vào tay "Trung Quốc tối tăm sâu thẳm nhất", kèm theo lời chúc "tương lai thịnh vượng" đầy mỉa mai. Lời lẽ này không phải là sự thừa nhận thất bại, mà là một đòn tâm lý chiến tinh vi, phơi bày sự mong manh của cái gọi là "trục mới" giữa ba cường quốc châu Á. Nga, dưới sức ép từ cuộc chiến Ukraine, đang phải bán dầu khí giá rẻ cho Trung Quốc và Ấn Độ để duy trì dòng tiền cầm chừng, nhưng cả hai "khách hàng" này đều ép giá không thương tiếc, biết rõ Moscow không còn lựa chọn nào khác sau khi mất thị trường châu Âu. Trung Quốc, dù thèm khát năng lượng giá hời để nuôi dưỡng cỗ máy công nghiệp khổng lồ, vẫn phụ thuộc nặng nề vào ngoại tệ từ xuất khẩu sang Mỹ, EU và Nhật Bản. Nếu cắt đứt với phương Tây, Bắc Kinh sẽ thiếu đô la và euro để thanh toán, thậm chí nhân dân tệ – đồng tiền chưa đủ uy tín quốc tế – cũng không thể cứu vãn tình thế. Ấn Độ, trong khi hưởng lợi ngắn hạn từ dầu Nga rẻ mạt, lại đang cạnh tranh khốc liệt với Trung Quốc trên dãy Himalaya, Ấn Độ Dương và chuỗi cung ứng toàn cầu. New Delhi hiểu rõ rằng sự thịnh vượng thực sự của họ nằm ở công nghệ, vốn đầu tư và thị trường từ Mỹ, Nhật Bản và EU, chứ không phải bị ràng buộc vào Bắc Kinh.
Sự liên minh này, dù có vẻ bổ trợ lẫn nhau – Nga cung cấp năng lượng, Trung Quốc sản xuất hàng hóa, Ấn Độ cung cấp nhân lực công nghệ – vẫn thiếu nền tảng vững chắc. Họ không có đồng tiền chung đáng tin cậy, không có hệ thống tài chính thay thế cho đô la Mỹ và euro. Mâu thuẫn nội tại lởn vởn: tranh chấp lãnh thổ giữa Ấn Độ và Trung Quốc, nỗi lo Nga bị "nuốt chửng" Siberia bởi Bắc Kinh. Trump, với con mắt chiến lược sắc bén, biết rõ rằng "thịnh vượng" mà không cần phương Tây chỉ là ảo mộng. Công nghệ cao, thị trường tiêu thụ khổng lồ và tiền tệ mạnh – tất cả đều nằm trong tay Mỹ và đồng minh. Lời châm chọc của ông không chỉ là lời nói suông; nó là lời cảnh báo rằng bất kỳ nỗ lực tách biệt nào cũng sẽ dẫn đến suy vong.
Chỉ vài giờ sau bình luận đó, Trump đã đẩy căng thẳng lên đỉnh điểm bằng sắc lệnh đổi tên Bộ Quốc phòng thành Bộ Chiến tranh. Fox News đưa tin đầu tiên, và Bộ trưởng Quốc phòng Pete Hegseth xác nhận trên X: "Bộ Chiến tranh." Thư ký báo chí Nhà Trắng Karoline Leavitt cũng khẳng định, nhấn mạnh rằng đây không phải là thay đổi hình thức. Từ "Quốc phòng" gợi lên hình ảnh phòng thủ thụ động, ngăn chặn chiến tranh; còn "Chiến tranh" mang sắc thái chủ động, sẵn sàng tấn công, đổ máu nếu cần. Tên gọi này từng tồn tại từ 1789 đến 1947, quản lý lục quân và các lực lượng tác chiến, trước khi được tái cấu trúc sau Thế chiến II thành Bộ Quốc phòng năm 1949. Việc khôi phục nó giờ đây là tín hiệu răn đe rõ ràng: Mỹ không chỉ là lá chắn, mà còn là thanh gươm sắc bén, sẵn sàng hành động trước trong bối cảnh Trung Quốc phô trương vũ khí, Nga tiếp tục chiến tranh ở Ukraine, và Trung Đông chìm trong bất ổn.
Động thái này gợi nhớ các chiến dịch tâm lý chiến trong lịch sử Mỹ. Năm 2010, đơn vị Psychological Operations được đổi tên thành Military Information Support Operations để "mềm hóa" hình ảnh, nhưng nhiệm vụ thao túng nhận thức đối phương vẫn không thay đổi. Tương tự, "Cuộc chiến toàn cầu chống khủng bố" dưới thời George W. Bush trở thành "Chiến dịch dự phòng ở nước ngoài" dưới Barack Obama, nhằm giảm cảm giác chiến tranh vô tận. Tên gọi không chỉ là ngôn ngữ; nó định hình tư duy chính sách. Trong thế giới hôm nay, nơi Trung Quốc khoe cơ bắp qua duyệt binh với hàng loạt khí tài tiên tiến, việc Mỹ trở lại "Bộ Chiến tranh" là lời khẳng định rằng Washington sẽ không ngồi yên. Đây là bước đi chiến lược, phục dựng tinh thần chiến binh, gửi thông điệp cứng rắn đến đối thủ: Mỹ sẵn sàng đối đầu trực diện.
Cuộc duyệt binh của Trung Quốc ngày 3 tháng 9 đã khiến giới quân sự quốc tế giật mình, nhưng đằng sau sức mạnh bề mặt là mạng lưới gián điệp và sao chép công nghệ. Epoch Times đưa tin về trường hợp Michael Strena, nhân viên Bộ Ngoại giao Mỹ, bị kết án 4 năm tù vì bán thông tin tình báo quốc phòng cho các cá nhân liên quan đến chính phủ Trung Quốc từ 2022 đến 2025, chỉ đổi lấy hơn 10.000 đô la. Đây chỉ là phần nổi của tảng băng: FBI và CIA từng bắt giữ hàng loạt gián điệp Trung Quốc, từ kỹ sư hàng không bán dữ liệu động cơ phản lực đến đánh cắp công nghệ F-35 và F-22. Bắc Kinh kết hợp quân đội với các tập đoàn tư nhân, tận dụng AI, 5G và điện toán lượng tử để phát triển vũ khí, nhưng họ bù đắp chất lượng bằng số lượng và sao chép. Drone quân sự Trung Quốc giống hệt MQ-9 Reaper hay RQ-170 Sentinel của Mỹ, nhưng giá rẻ và sản xuất hàng loạt.
Tuy nhiên, sự sao chép này chính là gót chân Achilles. Mỹ hiểu rõ công nghệ của chính mình, nắm kẽ hở và có thể vô hiệu hóa dễ dàng. J-20 của Trung Quốc, dựa trên dữ liệu đánh cắp từ F-35, có thể bị radar Mỹ phát hiện vì Washington biết rõ cấu trúc tàng hình và tín hiệu. Tương tự, Đông Phong-17 siêu thanh lấy nguyên lý từ nghiên cứu Mỹ-Nga, nhưng Mỹ có thể phát triển hệ thống phòng thủ chuyên biệt. Sao chép mang lại tốc độ nhanh, nhưng khiến Trung Quốc mãi là cái bóng, luôn đi sau và dễ bị "bắt bài". Đây không phải sức mạnh thực sự; đây là sự phụ thuộc chết người.
Trong khi đó, câu hỏi về khả năng Nga, Trung Quốc và Triều Tiên tấn công phủ đầu Mỹ – đặc biệt sau sự xuất hiện chung của họ tại duyệt binh – đang khiến dư luận xôn xao. Phân tích sâu, ý chí chính trị của bộ ba này không đủ để khởi động chiến tranh trực diện. Nga lún sâu ở Ukraine, nhằm suy yếu NATO chứ không muốn chiến tranh toàn cầu. Trung Quốc thận trọng vì kinh tế phụ thuộc Mỹ và châu Âu. Triều Tiên dùng hạt nhân làm lá chắn tồn tại, không dám liều lĩnh. Năng lực quân sự của họ cũng hạn chế: Mỹ chi 900 tỷ đô la quốc phòng mỗi năm, với 742 căn cứ ở hơn 80 quốc gia, hải quân mạnh nhất thế giới. Nga và Trung Quốc có kho hạt nhân lớn, nhưng thiếu triển khai toàn cầu; Triều Tiên chỉ đe dọa cục bộ. Logic hạt nhân ngăn chặn: tấn công Mỹ đồng nghĩa tự sát, vì bộ ba hạt nhân Mỹ – tên lửa đất liền, tàu ngầm và máy bay ném bom – đảm bảo đáp trả hủy diệt.
Thay vì đánh trực diện, họ chọn chiến tranh ngầm: Nga kéo dài Ukraine, Trung Quốc bành trướng Đài Loan và Biển Đông, Triều Tiên thử tên lửa. Mạng lưới căn cứ Mỹ cho phép tấn công phủ đầu bất kỳ đâu, trong khi Trung Quốc chỉ có một căn cứ ở Djibouti và tham vọng hạn chế. Mỹ là siêu cường thực thụ, không phải Trung Quốc với sức mạnh "huênh hoang".
Một chi tiết rùng rợn từ duyệt binh: cuộc trò chuyện giữa Putin và Tập Cận Bình về cấy ghép nội tạng để kéo dài tuổi thọ, bị rò rỉ do lỗi kỹ thuật và lan truyền trên Reuters, Bloomberg, The Guardian. Điều này chạm đến tội ác thu hoạch nội tạng ở Trung Quốc – không còn là tin đồn mà là thực tế được cáo buộc bởi Liên Hợp Quốc, China Tribunal và các nghiên cứu học thuật. Từ 2008, Tuyên bố Istanbul cấm buôn bán tạng, nhưng Trung Quốc bị cáo buộc cưỡng bức lấy tạng từ tù nhân lương tâm như Pháp Luân Công, Duy Ngô Nhĩ, Tây Tạng và Kitô giáo. Báo cáo 2021 của LHQ yêu cầu giải trình; Tòa án London 2019 kết luận đây là tội ác chống loài người. Trung Quốc tuyên bố dừng dùng tạng tù nhân từ 2015, nhưng dữ liệu hiến tặng bất thường, thời gian chờ siêu ngắn cho thấy ngụy tạo.
Chứng cứ tiềm năng: hợp đồng nội bộ giữa trại giam và bệnh viện, ghi âm quan chức xác nhận lấy tạng từ người sống, chuỗi cung ứng thuốc ức chế. Ý tưởng "cấy ghép sống lâu" hợp thức hóa nhu cầu vô hạn, ép buộc người yếu thế, vi phạm phẩm giá con người. Đây là huyệt tử của Bắc Kinh: không thể biện minh như đàn áp chính trị hay kinh tế. Nếu phơi bày, nó sẽ dẫn đến cô lập quốc tế, trừng phạt theo Luật Magnitsky, mất chính danh. Không quốc gia nào bao che tội ác chống loài người; đây là đòn chí mạng, đánh sập uy tín đạo đức mà Bắc Kinh xây dựng, châm ngòi phản kháng nội bộ và liên minh quốc tế chống lại họ trên nền tảng nhân quyền.