Chiến Lang Cảnh Sảng: Đạo Đức Giả Sau Ánh Hào Quang


Trong những ngày gần đây, một làn sóng phẫn nộ lan tỏa trên các nền tảng mạng xã hội Trung Quốc, nơi những lời chỉ trích sắc bén nhắm thẳng vào các quan chức cấp cao của Bắc Kinh – những người từng hô hào chống Mỹ đến khản cổ nhưng lại âm thầm tìm kiếm giấc mơ Mỹ cho bản thân và gia đình. Cảnh Sảng, cựu phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc và từng là “chiến lang” lừng danh, trở thành tâm điểm của sự chế giễu khi những phát ngôn chống Mỹ của ông bị chính người dân Trung Quốc lật tẩy, phơi bày sự đạo đức giả trần trụi đằng sau những khẩu hiệu yêu nước sáo rỗng.

Ngày 25 tháng 4 vừa qua, tại Ủy ban Quan hệ với Nước Chủ nhà của Liên Hợp Quốc, Cảnh Sảng đứng trước diễn đàn quốc tế, nghiêm nghị chỉ trích Hoa Kỳ vì hạn chế quyền tự do đi lại của các nhà ngoại giao Trung Quốc, từ chối cấp thị thực và cản trở nhu cầu y tế của họ cùng gia đình. Lời lẽ của ông đầy vẻ chính trực, như thể Hoa Kỳ đang chà đạp lên những quyền cơ bản của con người. Nhưng ông không nhắc đến một sự thật cay đắng: những hạn chế này không phải vô cớ. Hoa Kỳ, dưới các chính quyền liên tiếp, đã áp đặt trừng phạt đối với các quan chức Trung Quốc liên quan đến vi phạm nhân quyền ở Tân Cương, Hồng Kông và nhiều khu vực khác. Những biện pháp này nhằm gửi một thông điệp rõ ràng: những kẻ đàn áp nhân quyền không được chào đón trên đất Mỹ.

Thế nhưng, điều khiến dư luận Trung Quốc sôi sục không phải là những lời chỉ trích của Cảnh Sảng, mà là sự mâu thuẫn trắng trợn trong hành động của ông và các đồng nghiệp. Trong khi Bắc Kinh không ngừng tuyên truyền rằng “đế quốc Mỹ” đang suy tàn, rằng hệ thống y tế, giáo dục và môi trường sống của Trung Quốc là “tiên tiến nhất thế giới,” chính các quan chức cấp cao lại lặng lẽ gửi con cái du học tại các trường danh giá ở Mỹ, mua bất động sản ở California, và thậm chí tìm đến các bệnh viện Mỹ để chữa trị. Cư dân mạng Trung Quốc không ngần ngại mỉa mai: “Chửi Mỹ là công việc, sống ở Mỹ mới là cuộc đời thật.”

Sự phẫn nộ của công chúng càng dâng cao khi những thông tin về các quan chức cấp cao qua đời trên đất nước mà họ từng công khai thù địch được phơi bày. Từ tháng 5 đến tháng 7 năm 2023, ít nhất bốn cán bộ cấp cao đã qua đời ở nước ngoài, trong đó có những cái tên như Cao Quảng Nhân, nguyên Phó Viện trưởng Viện Khảo cổ học, qua đời tại Boston, và Đới Kiến Bình, cựu giám đốc bệnh viện Thiên Đàn Bắc Kinh, qua đời vì nhiễm trùng phổi tại California. Cư dân mạng đặt câu hỏi: Nếu hệ thống y tế Trung Quốc “đứng đầu thế giới” như lời tuyên truyền, tại sao những nhân vật này không ở lại quê nhà để điều trị? Tại sao họ lại chọn Mỹ, chứ không phải Nga, Bắc Triều Tiên hay Afghanistan?

Cảnh Sảng không phải là trường hợp cá biệt. Hoa Xuân Oánh, một “chiến lang” khác của Bộ Ngoại giao Trung Quốc, cũng bị lôi vào tâm bão chỉ trích khi cư dân mạng phát hiện con gái bà du học tại Mỹ và gia đình bà sở hữu bất động sản ở San Jose, California. Năm 2019, một tố cáo nặc danh gửi đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã làm sáng tỏ việc này, kèm theo tài liệu giao dịch và hình ảnh minh chứng. Dù bà Hoa giải thích rằng tài sản chỉ phục vụ mục đích học tập của con gái, sự thật này vẫn như một cái tát vào mặt những lời kêu gọi chống Mỹ mà bà từng lớn tiếng rao giảng.

Sự đạo đức giả của giới lãnh đạo Bắc Kinh không dừng lại ở đó. Theo thống kê từ chính phủ Hoa Kỳ, 74,5% con cái của các quan chức Trung Quốc cấp bộ trưởng trở lên sở hữu thẻ xanh hoặc quốc tịch Mỹ, và hơn 90% cháu của họ là công dân Mỹ. Những con số này như một lời tố cáo đanh thép, vạch trần sự bất nhất giữa lời nói và hành động của những người cầm quyền. Họ kêu gọi nhân dân Trung Quốc căm ghét Mỹ, nhưng chính họ lại đổ xô đến Mỹ để du lịch, học tập, chữa bệnh và định cư.

Tại Liên Hợp Quốc, bà Ngô Đình, đại diện Hoa Kỳ, không ngần ngại đối đầu trực diện với sự giả dối này. Trong một cuộc họp không chính thức của Hội đồng Bảo an vào ngày 23 tháng 4, bà bất ngờ chuyển sang nói tiếng Trung, nhìn thẳng vào đại diện Trung Quốc và tuyên bố: “Trong một thời gian dài, Trung Quốc đã nói một đằng, làm một nẻo.” Lời khẳng định này không chỉ khiến khán phòng lặng đi mà còn vang vọng như một lời cảnh tỉnh. Bà Ngô Đình tiếp tục chỉ trích các chính sách thương mại không công bằng của Bắc Kinh, từ trợ cấp nhà nước đến thao túng các tổ chức tài chính quốc tế, nhấn mạnh rằng những hành động này không chỉ gây hại cho Hoa Kỳ mà còn làm tổn thương các nền kinh tế toàn cầu.

Sự phẫn nộ của công chúng Trung Quốc không chỉ hướng vào Cảnh Sảng hay Hoa Xuân Oánh, mà còn nhắm đến cả một hệ thống tuyên truyền đã đánh lừa họ suốt nhiều thập kỷ. Những khẩu hiệu yêu nước, những lời hô hào chống Mỹ giờ đây chỉ còn là trò hề trong mắt nhiều người. Cư dân mạng chế giễu: “Ngày ngày chửi đế quốc Mỹ, nhưng vợ con lại muốn sống ở đế quốc Mỹ. Yêu nước bằng lời nói suông là thế nào?” Một số người thậm chí cay đắng đặt câu hỏi: Nếu các quan chức không tin tưởng vào hệ thống y tế và giáo dục của chính đất nước họ, thì tại sao người dân bình thường phải tin?

Những hạn chế thị thực của Hoa Kỳ, dù bị Bắc Kinh chỉ trích là “tàn bạo,” thực chất là một đòn đánh trúng điểm yếu của giới lãnh đạo Trung Quốc. Việc rút ngắn thời hạn thị thực từ 10 năm xuống 1 tháng đối với các thành viên Đảng Cộng sản Trung Quốc và gia đình họ không chỉ là một biện pháp hành chính, mà còn là một tuyên ngôn: Mỹ không còn là nơi để các quan chức này vừa chửi rủa vừa hưởng thụ. Điều này khiến Bắc Kinh giận dữ, nhưng họ không thể phủ nhận rằng chính những hành vi của họ đã dẫn đến tình cảnh này.

Trong khi Bắc Kinh tiếp tục dùng các biện pháp kinh tế, ngoại giao và chính trị để lôi kéo các quốc gia khác đứng về phía mình trong cuộc chiến thương mại với Mỹ, thế giới dường như đã nhìn thấu bộ mặt thật của họ. Không một quốc gia nào công khai tuyên bố đứng cùng Bắc Kinh trong cuộc đối đầu này, và điều đó nói lên tất cả. Lời kêu gọi đoàn kết chống Mỹ của Trung Quốc giờ đây chỉ còn là những tiếng vọng lạc lõng, không đủ sức che giấu sự thật rằng chính những người lãnh đạo của họ đang tìm cách trốn chạy khỏi những gì họ tuyên truyền.

Câu chuyện về Cảnh Sảng, Hoa Xuân Oánh và hàng loạt quan chức khác không chỉ là một vụ bê bối cá nhân, mà là biểu tượng của một hệ thống xây dựng trên sự dối trá. Trong khi người dân Trung Quốc bị kích động để căm ghét Mỹ, những người đứng đầu lại âm thầm mơ về một cuộc sống tốt đẹp hơn trên chính mảnh đất mà họ công khai thù địch. Sự thật này, dù đau đớn, đang dần được phơi bày, và tiếng cười chế giễu của cư dân mạng Trung Quốc chính là minh chứng rõ ràng nhất cho sự sụp đổ của một mặt nạ đạo đức giả.
-->