Iran và Nguy Cơ Chiến Tranh Hạt Nhân: Trung Đông Bên Bờ Vực Thẳm


Trong lòng Trung Đông, nơi những lằn ranh quyền lực được vẽ bằng máu và lửa, một bóng ma mới đang trỗi dậy, đe dọa xô đổ mọi trật tự mong manh còn sót lại. Iran, quốc gia từng bị thế giới xem là kẻ đứng ngoài lề trong cuộc đua hạt nhân, giờ đây đang tiến những bước dài đến ngưỡng cửa của thứ vũ khí đáng sợ nhất lịch sử nhân loại: bom hạt nhân. Không còn là những lời đồn đoán mơ hồ hay các báo cáo mập mờ, những gì đang diễn ra tại các cơ sở hạt nhân ngầm sâu dưới lòng núi của Iran là minh chứng rõ ràng cho một tham vọng không thể che giấu. Khi các máy ly tâm hiện đại gầm vang, khi kho uranium làm giàu cao ngày càng phình to, và khi các tên lửa đạn đạo có khả năng mang đầu đạn hạt nhân được thử nghiệm, thế giới đang chứng kiến một Iran không còn e dè, sẵn sàng thách thức mọi giới hạn. Câu hỏi không còn là liệu Iran có thể sở hữu bom hạt nhân, mà là khi nào, và hậu quả sẽ kinh hoàng đến mức nào.

Câu chuyện bắt đầu từ những năm sau Cách mạng Hồi giáo 1979, khi Iran, giữa cơn hỗn loạn kinh tế và chính trị, âm thầm đặt nền móng cho tham vọng hạt nhân. Dù từng bị gián đoạn bởi chảy máu chất xám và các lệnh trừng phạt khắc nghiệt, chương trình hạt nhân của Tehran chưa bao giờ thực sự dừng lại. Năm 2002, một phát hiện gây sốc từ nhóm đối lập Iran đã phơi bày các cơ sở bí mật tại Natanz và Arak, nơi uranium được làm giàu và plutonium được tách với tốc độ đáng báo động. Thế giới bàng hoàng nhận ra Iran không chỉ có ý định, mà còn có khả năng chế tạo vũ khí hạt nhân. Những năm sau đó, các cuộc đàm phán căng thẳng dẫn đến Thỏa thuận Hành động Toàn diện Chung (JCPOA) năm 2015, một bước đột phá được ca ngợi như liều thuốc kiềm chế tham vọng của Iran. Tehran đồng ý giới hạn làm giàu uranium ở mức 3,67%, cắt giảm 98% kho dự trữ và chịu sự giám sát nghiêm ngặt của Cơ quan Năng lượng Nguyên tử Quốc tế (IAEA). Đổi lại, các lệnh trừng phạt được nới lỏng, mở ra hy vọng về một Trung Đông ít bất ổn hơn.

Nhưng hy vọng ấy nhanh chóng tan vỡ. Năm 2018, Tổng thống Mỹ Donald Trump, với sự kiên quyết đầy tranh cãi, đơn phương rút khỏi JCPOA, gọi đó là “thỏa thuận tồi tệ nhất lịch sử”. Dù IAEA xác nhận Iran tuân thủ đầy đủ các điều khoản qua 15 báo cáo liên tiếp, Washington cho rằng thỏa thuận này quá nhân nhượng, cho phép Iran duy trì năng lực hạt nhân tiềm tàng dưới vỏ bọc dân sự. Chiến dịch “áp lực tối đa” được triển khai, với mục tiêu ép Tehran từ bỏ hoàn toàn chương trình hạt nhân. Nhưng thay vì khuất phục, Iran đáp trả bằng một chiến lược táo bạo và đầy tính toán. Ban đầu, họ kiên nhẫn tuân thủ thỏa thuận để giữ ưu thế đạo đức trên trường quốc tế. Nhưng khi các lệnh trừng phạt siết chặt, Tehran bắt đầu vi phạm có chủ ý: tăng mức làm giàu uranium, mở rộng kho dự trữ, và hạn chế quyền thanh tra của IAEA. Đến năm 2024, tình hình trở nên đặc biệt nghiêm trọng. Các cơ sở tại Natanz và Fordow ngừng vận hành thiết bị giám sát, khiến 40% khả năng quan sát của quốc tế biến mất. Tổng Giám đốc IAEA Rafael Grossi cảnh báo: niềm tin vào Iran đang tan rã từng ngày.

Điều khiến thế giới kinh hoàng hơn cả là những bước tiến công nghệ của Iran. Từ các máy ly tâm IR-1 lỗi thời, Tehran đã âm thầm phát triển các mẫu IR-6 và IR-9, với khả năng làm giàu uranium nhanh gấp hàng chục lần. Một báo cáo từ Viện Khoa học và An ninh Quốc tế vào tháng 5 năm 2024 tiết lộ Iran đang mở rộng hệ thống hầm ngầm tại Natanz, sâu tới 90 mét dưới lớp đá núi, vượt xa tầm phá hủy của hầu hết vũ khí thông thường. Ngay cả bom GBU-57 “Bunker Buster” của Mỹ, loại vũ khí mạnh nhất trong kho, cũng khó có thể xuyên thủng. Iran đang xây dựng một pháo đài hạt nhân bất khả xâm phạm, nơi họ có thể hoàn tất quả bom mà không sợ bị không kích. Tính đến đầu năm 2025, Iran đã tích trữ 182,3 kg uranium làm giàu ở mức 60%, chỉ cách ngưỡng 90% cần thiết cho vũ khí hạt nhân một bước ngắn. Các chuyên gia kỹ thuật cảnh báo: từ 60% đến 90% là một hành trình ngắn hơn nhiều so với từ con số 0. Với vài máy ly tâm IR-9 hoạt động hết công suất, Iran có thể sản xuất đủ uranium cấp vũ khí cho một quả bom chỉ trong vài tuần.

Nhưng bom hạt nhân chỉ là một nửa câu chuyện. Nửa còn lại, và cũng đáng sợ không kém, là khả năng gắn uranium lên đầu đạn tên lửa đạn đạo. Năm 2023, Iran thử nghiệm tên lửa Kheibar với tầm bắn 1.500 km, đủ để vươn tới Israel. Tệ hơn, siêu tên lửa Fattah-1, với tốc độ Mach 15, được công bố cùng năm, có thể vượt qua hầu hết các hệ thống phòng thủ hiện đại, kể cả Vòm Sắt của Israel. Thời gian phản ứng với Fattah-1 chỉ vài phút, thậm chí dưới 60 giây, khiến khả năng ngăn chặn gần như bằng không. Theo IAEA, thời gian để Iran sản xuất đủ uranium cấp vũ khí nay chỉ còn khoảng một tuần. Việc chế tạo đầu đạn có thể mất vài tháng, nhưng các chuyên gia lo ngại Tehran đã hoàn tất các bước chuẩn bị cốt lõi. Chỉ cần một vụ thử công khai, Iran sẽ chính thức gia nhập câu lạc bộ hạt nhân, và thế giới sẽ không kịp trở tay.

Trong bối cảnh đó, hành động của Mỹ và Israel lại vô tình đẩy Iran tiến nhanh hơn tới lằn ranh đỏ. Cuộc tấn công của Hamas vào Israel ngày 7 tháng 10 năm 2023, dù không có bằng chứng trực tiếp liên quan đến Iran, đã trở thành chất xúc tác cho căng thẳng khu vực. Tehran nhanh chóng định vị mình là trung tâm của “trục kháng chiến”, bao gồm Hamas, Hezbollah, dân quân Shiite ở Iraq và Syria, và Houthi ở Yemen. Các lực lượng ủy nhiệm này, dưới sự chỉ huy ngầm của Iran, mở ra một mặt trận đa hướng: Hezbollah bắn rocket từ Lebanon, Houthi tấn công tàu thương mại ở Biển Đỏ, và dân quân Iraq nhắm vào căn cứ Mỹ. Đỉnh điểm là vào tháng 5 năm 2024, khi Iran lần đầu tiên tấn công trực tiếp Israel từ lãnh thổ mình, phóng 300 drone và tên lửa để trả đũa một vụ không kích của Israel vào cơ sở ngoại giao ở Damascus. Dù phần lớn bị chặn, thông điệp của Iran rõ ràng: họ đã sẵn sàng bước ra ánh sáng.

Israel, quốc gia được cho là đã sở hữu vũ khí hạt nhân từ lâu, không ngồi yên. Các chiến đấu cơ F-35I và tàu ngầm lớp Dolphin, có khả năng mang tên lửa hạt nhân, được đặt trong tình trạng sẵn sàng. Tel Aviv chuyển từ học thuyết phòng thủ sang chuẩn bị cho các đòn đánh phủ đầu. Nhưng các cơ sở ngầm của Iran, đặc biệt tại Natanz, là thách thức chưa từng có. Một cuộc tấn công vào Iran sẽ không chỉ là vấn đề kỹ thuật, mà là lời tuyên chiến công khai, kéo theo phản ứng dây chuyền từ các lực lượng ủy nhiệm của Tehran. Hezbollah có thể mở mặt trận ở phía bắc, Houthi phong tỏa eo biển Hormuz, và dân quân Iraq tấn công căn cứ Mỹ. Hậu quả sẽ là một cuộc chiến tranh mạng lưới, nơi mọi cơ chế răn đe truyền thống trở nên vô hiệu.

Mỹ, dưới thời Tổng thống Trump trở lại vào năm 2025, cũng rơi vào thế khó. Sau thất bại ở Afghanistan và chính sách rút khỏi Trung Đông, Washington không muốn bị kéo vào một cuộc chiến ủy nhiệm khác. Nhưng các lệnh trừng phạt và chiến dịch không kích vào lực lượng ủy nhiệm của Iran, như Houthi, chỉ càng khiến Tehran quyết tâm hơn. Trong khi đó, nỗ lực ngoại giao của châu Âu, với sự trung gian của Ả Rập Saudi, không thể chạm đến cốt lõi của vấn đề. Thái tử Mohammed bin Salman, dù sẵn sàng đóng vai trò hòa giải, vẫn cảnh báo: nếu Iran có bom, Ả Rập Saudi sẽ không đứng ngoài. Các cơ sở hạt nhân dân sự tại Barakah của UAE cũng có thể nhanh chóng chuyển đổi sang mục đích quân sự nếu tình hình leo thang.

Iran, bất chấp các lệnh trừng phạt khắc nghiệt, vẫn duy trì chương trình hạt nhân với ngân sách ước tính 1,5 đến 2 tỷ USD mỗi năm. Họ thích nghi bằng cách giao dịch tiền điện tử, trao đổi hàng hóa, và xuất khẩu dầu giá rẻ cho Trung Quốc. Quan trọng hơn, Iran không sụp đổ như phương Tây kỳ vọng. Họ đã biến áp lực thành động lực, đẩy nhanh chương trình hạt nhân đến mức chưa từng thấy. Lời khẳng định của lãnh tụ tối cao Ali Khamenei rằng vũ khí hạt nhân đi ngược giáo lý Hồi giáo ngày càng bị nghi ngờ, đặc biệt khi các bước đi thực tế của Tehran cho thấy họ đã sẵn sàng cho kịch bản tồi tệ nhất.

Trung Đông giờ đây giống như một thùng thuốc súng, nơi một tia lửa nhỏ có thể châm ngòi cho thảm họa. Nếu Iran vượt qua lằn ranh đỏ, một cuộc chạy đua vũ trang hạt nhân sẽ bùng nổ, với Ả Rập Saudi, UAE, và thậm chí Thổ Nhĩ Kỳ có thể tham gia. Israel, với học thuyết “không khoan nhượng”, có thể tung đòn phủ đầu, nhưng cái giá sẽ là một cuộc chiến tranh toàn diện. Mỹ, dù không muốn, sẽ bị kéo vào vòng xoáy, đối mặt với gánh nặng kinh tế và quân sự khổng lồ. Eo biển Hormuz, nơi 20% dầu mỏ thế giới đi qua, có thể bị phong tỏa, đẩy giá năng lượng toàn cầu lên mức khủng hoảng.

Thế giới đang đứng trước ngã rẽ lịch sử. Iran không còn là một quốc gia dò dẫm trong bóng tối. Họ là một thế lực hạt nhân tiềm tàng, kiểm soát cuộc chơi với sự kiên nhẫn và táo bạo. Phương Tây, với các công cụ đàm phán, cấm vận, Сách đây không lâu, thế giới từng chứng kiến sự sụp đổ của các thỏa thuận kiểm soát hạt nhân, và giờ đây, cánh cửa hòa bình đang khép lại từng ngày. Iran, với những đường hầm bất khả xâm phạm và kho uranium ngày càng lớn, đang đặt cược vào một ván bài mà phần thua có thể là sự hủy diệt. Trong khi đó, Israel và Mỹ, dù mang sức mạnh vượt trội, lại bị kẹt trong chính những mâu thuẫn chiến lược của mình. Liệu một giải pháp hòa bình có thể được tìm thấy, hay Trung Đông sẽ trở thành chiến trường của cuộc khủng hoảng hạt nhân tiếp theo? Câu trả lời, đáng sợ thay, có lẽ chỉ thời gian mới biết.
No image available