Tập Cận Bình mất kiểm soát ở Tân Giang: Sự thật được tiết lộ làm thế giới rùng rợn!
Tân Cương, vùng đất từng là biểu tượng của những đoàn lữ hành vượt sa mạc, những câu chuyện huyền thoại về con đường tơ lụa, giờ đây đang chìm trong bóng tối của một thực tại tàn khốc. Đằng sau những dãy núi Thiên Sơn hùng vĩ và những lòng chảo sa mạc rộng lớn là một câu chuyện đầy máu và nước mắt, nơi quyền lực chính trị, tham vọng địa chính trị và sự đàn áp khắc nghiệt của Bắc Kinh đang xóa sổ cả một dân tộc. Những diễn biến gần đây tại Tân Cương không chỉ phơi bày một cuộc khủng hoảng nhân quyền chưa từng có mà còn hé lộ những bí mật kinh hoàng về quyền lực trong lòng Trung Nam Hải, nơi Chủ tịch Tập Cận Bình dường như đang đối mặt với những sóng gió chưa từng thấy.
Vào đầu tháng 7 năm 2025, một quyết định nhân sự bất ngờ đã làm rung chuyển giới quan sát chính trị Trung Quốc: ông Mã Hưng Thụy, Ủy viên Bộ Chính trị, thân tín lâu năm của ông Tập, bị miễn nhiệm khỏi vị trí Bí thư Đảng ủy Tân Cương. Thay thế ông là Trần Tiểu Giang, một nhân vật với lý lịch đầy tranh cãi, từng lăn lộn trong bộ máy kỷ luật và Mặt trận Thống nhất. Đằng sau thông báo ngắn gọn của Tân Hoa Xã – “ông Mã được điều sang nhiệm vụ khác” – là những tín hiệu chính trị lạnh lùng. Việc một lãnh đạo cấp cao như Mã Hưng Thụy bị thay thế mà không có nghi lễ trang trọng, chỉ với sự hiện diện của một quan chức cấp ba từ Ban Tổ chức Trung ương, là dấu hiệu rõ ràng về sự suy giảm vị thế. Đây không phải là một cuộc điều chuyển bình thường, mà là một bản án chính trị được gói ghém trong ngôn ngữ mượt mà nhưng sắc lạnh của Bắc Kinh.
Câu hỏi đặt ra: Điều gì thực sự đang xảy ra ở Tân Cương? Phải chăng đây là một cuộc thanh trừng nội bộ, nơi ông Tập loại bỏ những vây cánh không còn cần thiết? Hay là dấu hiệu của một mối đe dọa an ninh lớn hơn, buộc Bắc Kinh phải thay đổi chiến lược ở vùng đất chiến lược này? Hai luồng thông tin đang lan truyền từ nội bộ Trung Quốc đã làm dấy lên những giả thuyết gây sốc, hé lộ một cuộc đấu đá quyền lực khốc liệt và một mối nguy địa chính trị đang hiện hình.
Âm mưu đào thoát của gia tộc họ Tập
Một giả thuyết gây chấn động đến từ nhà truyền thông tự do Ngô Kiến Dân, người tiết lộ rằng việc bãi nhiệm ông Mã Hưng Thụy có liên quan trực tiếp đến một kế hoạch đào thoát của gia đình ông Tập. Theo nguồn tin này, trong bối cảnh đấu đá quyền lực ngày càng gay gắt, ông Tập đã chuẩn bị một lối thoát khẩn cấp để bảo vệ gia tộc. Tân Cương, với biên giới dài giáp các quốc gia Trung Á, được chọn làm cửa ngõ cho kế hoạch này. Đệ nhất phu nhân Bành Lệ Viên, dưới vỏ bọc các chuyến thị sát văn hóa, được cho là đã bí mật khảo sát các tuyến đường chạy trốn, phối hợp với ông Mã Hưng Thụy để chuẩn bị hậu cần.
Hai lộ trình được vạch ra: một là đường bộ qua cao tốc Liên Hoắc đến cửa khẩu Horcas, do Binh đoàn Sản xuất và Xây dựng Tân Cương kiểm soát, dẫn thẳng sang Kazakhstan; hai là đường hàng không từ thủ phủ Urumqi đến Almaty, thành phố lớn nhất Kazakhstan. Các quốc gia Trung Á, nơi gia tộc họ Tập có mối quan hệ làm ăn sâu rộng qua sáng kiến Vành đai và Con đường, được xem là điểm đến an toàn. Em trai ông Tập, Tập Viễn Bình, được cho là đã thiết lập các điền trang và cất giấu tài sản tại đây. Tuy nhiên, kế hoạch tối mật này đã bị Cục Cảnh vệ Trung ương phát hiện, và thông tin được truyền đến ông Thái Kỳ, một phụ tá thân cận của ông Tập. Đối mặt với lựa chọn sinh tử, Thái Kỳ được cho là đã phản bội, mật báo kế hoạch này cho những người nắm quyền thực sự tại Trung Nam Hải. Kết quả: Mã Hưng Thụy bị loại bỏ, chặt đứt đường lui của gia đình ông Tập.
Dù câu chuyện này nghe như một kịch bản Hollywood, lịch sử Đảng Cộng sản Trung Quốc (CCP) đã chứng minh rằng không gì là không thể. Vụ án Lâm Bưu năm 1971, khi người được xem là kế nhiệm Mao Trạch Đông phải bỏ trốn trên một chiếc máy bay và thiệt mạng ở Mông Cổ, là một tiền lệ đau đớn. Cùng thời điểm Bắc Kinh công bố việc điều chuyển ông Mã, thông tin rò rỉ trên mạng xã hội Trung Quốc về việc siết chặt quản lý xuất cảnh càng làm tăng sức nặng cho giả thuyết này. Một thông báo được cho là từ Cục Quản lý Xuất nhập cảnh Bắc Kinh yêu cầu kiểm tra lý lịch ba đời, thậm chí hủy bỏ toàn bộ hộ chiếu hiện hành vì lý do “an ninh quốc gia”. Sự trùng hợp này không thể không khiến người ta đặt câu hỏi: Liệu ông Tập đang đối mặt với một cuộc khủng hoảng chính trị đỉnh cao?
Mối đe dọa từ Đông Turkestan
Nếu giả thuyết về kế hoạch đào thoát mang màu sắc cung đấu, thì luồng tin thứ hai, được cựu giáo sư luật Đại học Bắc Kinh Viên Hồng Bằng dẫn nguồn, lại mang tính địa chính trị và an ninh rõ rệt. Theo ông Viên, việc thay thế Mã Hưng Thụy bằng Trần Tiểu Giang là phản ứng trực tiếp trước một mối đe dọa hiện hữu: lực lượng chiến binh Duy Ngô Nhĩ từ Trung Đông đang trở về Tân Cương. Trong nhiều năm, Bắc Kinh dựa vào chính quyền Assad ở Syria và Iran để gây ảnh hưởng ở Trung Đông. Tuy nhiên, sự sụp đổ của chế độ Assad vào cuối năm 2024 đã thay đổi cục diện. Một liên minh khởi nghĩa, trong đó có lực lượng Đông Turkestan do các chiến binh Duy Ngô Nhĩ lãnh đạo, đã nổi lên như một thế lực đáng gờm.
Những chiến binh này, sau nhiều năm tham gia các cuộc thánh chiến, đã tích lũy kinh nghiệm chiến đấu dày dặn. Theo nguồn tin của ông Viên, họ đang lên kế hoạch trở về Tân Cương để “giải phóng quê hương” khỏi sự cai trị của CCP. Điểm đáng sợ là sự thay đổi trong chiến lược: thay vì các cuộc tấn công khủng bố bừa bãi, họ sẽ tập trung vào các mục tiêu chính xác như đồn cảnh sát, doanh trại quân đội và quan chức CCP. Một cuộc nổi dậy có tổ chức như vậy có thể làm lung lay nền tảng cai trị của Bắc Kinh ở Tân Cương, thậm chí châm ngòi cho một phong trào ly khai lớn hơn.
Trong bối cảnh này, Mã Hưng Thụy, một nhà kỹ trị tập trung vào phát triển kinh tế, rõ ràng không còn phù hợp. Bắc Kinh cần một bàn tay sắt, và Trần Tiểu Giang – với kinh nghiệm tại Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương và Ban Công tác Mặt trận Thống nhất – là lựa chọn lý tưởng. Ông Trần từng xử lý các vấn đề nhạy cảm liên quan đến dân tộc thiểu số, bao gồm cuộc bạo loạn ở Nội Mông năm 2020. Việc điều động ông đến Tân Cương không phải để phát triển kinh tế, mà để chuẩn bị cho một cuộc đối đầu quân sự và an ninh toàn diện, dập tắt mọi mầm mống nổi dậy.
Tân Cương: Vùng đệm không thể mất
Tân Cương không chỉ là một tỉnh. Với diện tích 1,6 triệu km², nó là bức tường thành chiến lược bảo vệ vùng lõi Trung Nguyên – cái nôi của nền văn minh Trung Hoa. Trong lịch sử, các triều đại Trung Quốc luôn tìm cách kiểm soát các vùng ngoại vi để tạo vùng đệm trước các mối đe dọa từ bên ngoài. Tân Cương, với dãy Thiên Sơn và sa mạc Taklamakan, là cửa ngõ án ngữ con đường từ Trung Á vào hành lang Cam Túc, dẫn thẳng tới trái tim Trung Quốc. Mất Tân Cương đồng nghĩa với mở toang cánh cửa phía tây, một viễn cảnh không thể chấp nhận được đối với Bắc Kinh.
Tuy nhiên, việc kiểm soát Tân Cương đi kèm với một thách thức lớn: đây là quê hương của người Duy Ngô Nhĩ, một dân tộc với ngôn ngữ, văn hóa và tôn giáo hoàn toàn khác biệt so với người Hán. Chính sách Hán hóa khắc nghiệt của Bắc Kinh, từ việc di dân hàng triệu người Hán đến việc phá hủy nhà thờ Hồi giáo và cấm sử dụng tiếng Duy Ngô Nhĩ, đã gieo mầm phẫn uất. Kết quả là một vòng xoáy đàn áp và phản kháng, biến Tân Cương thành một thùng thuốc súng.
Diệt chủng và tội ác nhân quyền
Từ năm 2017, Bắc Kinh đã triển khai một chiến dịch đàn áp chưa từng có tại Tân Cương, được định nghĩa là diệt chủng theo luật quốc tế. Hàng trăm trại tập trung, mà Bắc Kinh gọi là “trường học”, thực chất là các cơ sở tẩy não quy mô công nghiệp, giam giữ từ 1 đến 2 triệu người Duy Ngô Nhĩ và các nhóm Hồi giáo khác. Họ bị tra tấn, cưỡng ép từ bỏ tôn giáo và biến thành công cụ phục vụ chế độ. Phụ nữ bị triệt sản, trẻ em bị tách khỏi gia đình và đưa vào các trường nội trú, nơi văn hóa và bản sắc Duy Ngô Nhĩ bị xóa sổ.
Hơn thế nữa, những tiết lộ gần đây về ngành công nghiệp cấy ghép nội tạng đã khiến thế giới rùng mình. Tân Cương, với chín trung tâm cấy ghép nội tạng được phê duyệt trong năm năm tới, đang trở thành một “ngân hàng nội tạng sống”. Người Duy Ngô Nhĩ, với sức khỏe tốt do không hút thuốc hay uống rượu, trở thành nguồn cung lý tưởng cho một hệ thống giết chóc có tổ chức. Phán quyết của Tòa án Nhân dân Luân Đôn năm 2019-2020 khẳng định đây là một trong những tội ác tàn bạo nhất thế kỷ, với quy mô lên tới 100.000 ca cấy ghép mỗi năm.
Hồi chuông cảnh tỉnh
Tân Cương không chỉ là bi kịch của một dân tộc. Nó là bài kiểm tra lương tâm của nhân loại. Khi thế giới chứng kiến những trại tập trung, chiến dịch triệt sản và ngành công nghiệp nội tạng, câu hỏi không còn là liệu tội ác có thật hay không, mà là chúng ta sẽ làm gì để đối mặt với nó. Sự thật, dù bị che giấu bởi sắt thép và tuyên truyền, đang dần lộ diện qua lời kể của nhân chứng, hình ảnh vệ tinh và những tài liệu rò rỉ. Tân Cương không chỉ là vết máu trên con đường tơ lụa, mà là lời cảnh báo về cái giá của sự im lặng trước bạo quyền.