Việt Nam: Ngôi Sao Mới Trên Bản Đồ Thương Mại Toàn Cầu Dưới Thời Donald Trump
Ngày 26 tháng 04 năm 2025, Tổng thống Donald Trump đã chính thức tuyên bố một cột mốc quan trọng trong chính sách thương mại của Hoa Kỳ khi công nhận Việt Nam là đối tác chiến lược hàng đầu tại châu Á. Trong một cuộc phỏng vấn sâu với tạp chí Time, ông Trump nhấn mạnh rằng Hoa Kỳ đã đạt được hơn 200 thỏa thuận thương mại toàn cầu, khẳng định sự trở lại mạnh mẽ của Mỹ trên đấu trường kinh tế thế giới. Ông khẳng định rằng đây không chỉ là những con số khô khan, mà là một phần trong nỗ lực phục hồi lại vị thế siêu cường của Hoa Kỳ trong nền kinh tế toàn cầu. Một phần trong chiến lược này là quyết định tạm hoãn áp thuế đối với hàng hóa nhập khẩu từ Việt Nam, điều này không những thể hiện thiện chí mà còn mở ra cơ hội cho Hà Nội trong bối cảnh căng thẳng thương mại toàn cầu.
Tổng thống Trump đã có động thái lịch sử khi mở đầu cuộc điện đàm với Tổng Bí thư Tô Lâm, định hình một chương mới trong quan hệ thương mại giữa hai quốc gia, một mối quan hệ mà cả hai bên đều tìm kiếm lợi ích tối đa trong bối cảnh đối đầu với các nước khác, đặc biệt là Trung Quốc. Ông Trump đã từ chối các thỏa hiệp mơ hồ và thay vào đó là tạo ra một sân chơi bình đẳng hơn giữa các quốc gia, khiến đối tác phải tôn trọng những cam kết mà mỗi bên đưa ra.
Không chỉ dừng lại ở những tuyên bố mang tính hình thức, chính quyền Trump đã nhanh chóng hành động để hiện thực hóa ý tưởng này.Cuộc điện đàm giữa hai nhà lãnh đạo đánh dấu một sự chuyển mình có thể nói là mang tính chiến lược. Sau cuộc gọi này, các cuộc họp giữa Jam Gre, Đại diện Thương mại Hoa Kỳ, và Bộ trưởng Công Thương Việt Nam Nguyễn Hồng Diên đã diễn ra nhanh chóng, để từ đó kiểm soát và điều chỉnh những điều chỉnh cần thiết trong các thỏa thuận thương mại giữa hai nước.
Việt Nam, từng đang phải đối mặt với áp lực thuế quan lên tới 46% từ các chính sách cứng rắn, giờ đây đón nhận tín hiệu tích cực từ bên phía Hoa Kỳ, khi mà tỉ lệ thuế cơ bản 10% vẫn được giữ nguyên như một cảnh báo, nhưng đồng thời thể hiện rõ thiện chí và khả năng đối thoại của Mỹ. Điều đáng chú ý là, mặc dù áp lực từ các quy định thương mại đáng lẽ buộc nhiều nước khác phải thu hẹp thị trường, Việt Nam đã vững vàng ngẩng cao đầu, cam kết mở rộng nhập khẩu hàng hóa từ Mỹ, điều này vừa khẳng định sự trách nhiệm trong mối quan hệ song phương vừa tạo điều kiện cho một tương lai thương mại lâu dài và bền vững.
Bên cạnh mốc son quan trọng trong chính sách thương mại, phải nhắc đến việc Vietnam Airlines đã ký biên bản ghi nhớ trong thương vụ mua 200 chiếc Boeing mới, với tổng giá trị lên tới hơn 35 tỷ USD. Điều này không chỉ khẳng định vị thế của Việt Nam trong nền thương mại toàn cầu mà còn nghe lời kêu gọi về sự hỗ trợ, cùng mở rộng quan hệ thương mại sâu rộng hơn với một siêu cường như Hoa Kỳ.
Việt Nam, một đất nước từng được xem như “công xưởng” sản xuất bên lề, giờ đây đã vươn mình trỗi dậy với vai trò là “công xưởng châu Á” trong cuộc chiến thương mại toàn cầu. Bằng cách nhấn mạnh sự linh hoạt trong chính sách thương mại, Việt Nam đã chứng minh rằng mình không chỉ là một điểm đến sản xuất hấp dẫn mà còn là một thị trường tiêu thụ chiến lược cho các tập đoàn lớn, đặc biệt là trong thời kỳ mà chuỗi cung ứng toàn cầu cũng đang chịu tác động mạnh mẽ từ những chính sách cứng rắn của Tổng thống Trump đối với Trung Quốc.
Thế giới đã chứng kiến sự tái cấu trúc thương mại chưa từng có kể từ sau Chiến tranh Lạnh. Việt Nam đứng trước cơ hội chưa từng có để định hình một hình ảnh mới, không còn là đối thủ bị theo dõi, mà là một đối tác thương mại đáng tin cậy và khả thi, nơi có thể diễn ra những thỏa thuận mang tính lâu dài và công bằng cả về chính trị lẫn kinh tế.
Tuy nhiên, không thể không nhắc đến sự hiện diện của Trung Quốc trong cuộc chơi này. Bắc Kinh, với những tham vọng chế ngự lợi ích thương mại toàn cầu qua các chính sách như “Made in China 2025”, đang tìm cách thiết lập hệ sinh thái công nghiệp hoàn chỉnh để cạnh tranh với Mỹ. Họ đã nhanh chóng chuyển mình, áp dụng công nghệ tự động hóa và trí tuệ nhân tạo để không chỉ cải tạo quy trình sản xuất mà còn tăng cường khả năng cạnh tranh ở cấp độ toàn cầu. Điều này đặt ra thách thức không nhỏ đối với Việt Nam, khi mà con đường trở thành trung tâm của chuỗi cung ứng mới là một nhiệm vụ không hề đơn giản.
Tuy nhiên, với sự lãnh đạo của Tổng thống Donald Trump, nước Mỹ đã nhận thức được rằng điều quan trọng không chỉ nằm ở việc phát triển các thỏa thuận thương mại mà còn nằm ở việc bảo đảm an toàn công nghệ và sản xuất trong nước. Chính quyền của ông hiểu rõ rằng nếu Mỹ muốn duy trì vị thế dẫn đầu về công nghệ và sản xuất trong thế giới hiện tại, một cách cứng rắn và quyết đoán là điều cần thiết. Và để thực hiện điều này, Hoa Kỳ không chỉ cần có sự kiểm soát đối với công nghệ và sản xuất mà còn phải xây dựng lực lượng lao động có kỹ năng chất lượng cao, điều mà chính quyền Trump đã dồn sức vào thực hiện trong những năm qua.
Tổng thống Trump đã tạo dựng lại một cuộc chơi thương mại mới, nơi mà Hoa Kỳ không chỉ đơn giản là tham gia mà là tác giả chính trong các thỏa thuận. Việc nhấn mạnh “nước Mỹ trên hết” không phải là một khẩu hiệu chính trị mà là một cuộc chiến thực sự, nơi mà mọi nước đang cạnh tranh đều phải nghiêm túc xem xét lại các chính sách và chiến lược của mình để tồn tại trong một thế giới đầy biến động.
Việc Việt Nam được lựa chọn làm đối tác hàng đầu tại châu Á trong thời điểm này không chỉ thể hiện một nhận thức chiến lược mà còn là sự thừa nhận về khả năng của quốc gia này trong việc tham gia vào trò chơi toàn cầu một cách chủ động và có trách nhiệm. Giờ đây, câu hỏi không còn là liệu Việt Nam có thể cạnh tranh hay không, mà là Việt Nam cần phải tận dụng thời cơ này một cách hiệu quả như thế nào để không chỉ khẳng định mình mà còn để góp phần vào việc định hình lại trật tự thương mại toàn cầu trong một tương lai mà chắc chắn sẽ còn nhiều thách thức đang chờ đón.
Tổng thống Trump đã có động thái lịch sử khi mở đầu cuộc điện đàm với Tổng Bí thư Tô Lâm, định hình một chương mới trong quan hệ thương mại giữa hai quốc gia, một mối quan hệ mà cả hai bên đều tìm kiếm lợi ích tối đa trong bối cảnh đối đầu với các nước khác, đặc biệt là Trung Quốc. Ông Trump đã từ chối các thỏa hiệp mơ hồ và thay vào đó là tạo ra một sân chơi bình đẳng hơn giữa các quốc gia, khiến đối tác phải tôn trọng những cam kết mà mỗi bên đưa ra.
Không chỉ dừng lại ở những tuyên bố mang tính hình thức, chính quyền Trump đã nhanh chóng hành động để hiện thực hóa ý tưởng này.Cuộc điện đàm giữa hai nhà lãnh đạo đánh dấu một sự chuyển mình có thể nói là mang tính chiến lược. Sau cuộc gọi này, các cuộc họp giữa Jam Gre, Đại diện Thương mại Hoa Kỳ, và Bộ trưởng Công Thương Việt Nam Nguyễn Hồng Diên đã diễn ra nhanh chóng, để từ đó kiểm soát và điều chỉnh những điều chỉnh cần thiết trong các thỏa thuận thương mại giữa hai nước.
Việt Nam, từng đang phải đối mặt với áp lực thuế quan lên tới 46% từ các chính sách cứng rắn, giờ đây đón nhận tín hiệu tích cực từ bên phía Hoa Kỳ, khi mà tỉ lệ thuế cơ bản 10% vẫn được giữ nguyên như một cảnh báo, nhưng đồng thời thể hiện rõ thiện chí và khả năng đối thoại của Mỹ. Điều đáng chú ý là, mặc dù áp lực từ các quy định thương mại đáng lẽ buộc nhiều nước khác phải thu hẹp thị trường, Việt Nam đã vững vàng ngẩng cao đầu, cam kết mở rộng nhập khẩu hàng hóa từ Mỹ, điều này vừa khẳng định sự trách nhiệm trong mối quan hệ song phương vừa tạo điều kiện cho một tương lai thương mại lâu dài và bền vững.
Bên cạnh mốc son quan trọng trong chính sách thương mại, phải nhắc đến việc Vietnam Airlines đã ký biên bản ghi nhớ trong thương vụ mua 200 chiếc Boeing mới, với tổng giá trị lên tới hơn 35 tỷ USD. Điều này không chỉ khẳng định vị thế của Việt Nam trong nền thương mại toàn cầu mà còn nghe lời kêu gọi về sự hỗ trợ, cùng mở rộng quan hệ thương mại sâu rộng hơn với một siêu cường như Hoa Kỳ.
Việt Nam, một đất nước từng được xem như “công xưởng” sản xuất bên lề, giờ đây đã vươn mình trỗi dậy với vai trò là “công xưởng châu Á” trong cuộc chiến thương mại toàn cầu. Bằng cách nhấn mạnh sự linh hoạt trong chính sách thương mại, Việt Nam đã chứng minh rằng mình không chỉ là một điểm đến sản xuất hấp dẫn mà còn là một thị trường tiêu thụ chiến lược cho các tập đoàn lớn, đặc biệt là trong thời kỳ mà chuỗi cung ứng toàn cầu cũng đang chịu tác động mạnh mẽ từ những chính sách cứng rắn của Tổng thống Trump đối với Trung Quốc.
Thế giới đã chứng kiến sự tái cấu trúc thương mại chưa từng có kể từ sau Chiến tranh Lạnh. Việt Nam đứng trước cơ hội chưa từng có để định hình một hình ảnh mới, không còn là đối thủ bị theo dõi, mà là một đối tác thương mại đáng tin cậy và khả thi, nơi có thể diễn ra những thỏa thuận mang tính lâu dài và công bằng cả về chính trị lẫn kinh tế.
Tuy nhiên, không thể không nhắc đến sự hiện diện của Trung Quốc trong cuộc chơi này. Bắc Kinh, với những tham vọng chế ngự lợi ích thương mại toàn cầu qua các chính sách như “Made in China 2025”, đang tìm cách thiết lập hệ sinh thái công nghiệp hoàn chỉnh để cạnh tranh với Mỹ. Họ đã nhanh chóng chuyển mình, áp dụng công nghệ tự động hóa và trí tuệ nhân tạo để không chỉ cải tạo quy trình sản xuất mà còn tăng cường khả năng cạnh tranh ở cấp độ toàn cầu. Điều này đặt ra thách thức không nhỏ đối với Việt Nam, khi mà con đường trở thành trung tâm của chuỗi cung ứng mới là một nhiệm vụ không hề đơn giản.
Tuy nhiên, với sự lãnh đạo của Tổng thống Donald Trump, nước Mỹ đã nhận thức được rằng điều quan trọng không chỉ nằm ở việc phát triển các thỏa thuận thương mại mà còn nằm ở việc bảo đảm an toàn công nghệ và sản xuất trong nước. Chính quyền của ông hiểu rõ rằng nếu Mỹ muốn duy trì vị thế dẫn đầu về công nghệ và sản xuất trong thế giới hiện tại, một cách cứng rắn và quyết đoán là điều cần thiết. Và để thực hiện điều này, Hoa Kỳ không chỉ cần có sự kiểm soát đối với công nghệ và sản xuất mà còn phải xây dựng lực lượng lao động có kỹ năng chất lượng cao, điều mà chính quyền Trump đã dồn sức vào thực hiện trong những năm qua.
Tổng thống Trump đã tạo dựng lại một cuộc chơi thương mại mới, nơi mà Hoa Kỳ không chỉ đơn giản là tham gia mà là tác giả chính trong các thỏa thuận. Việc nhấn mạnh “nước Mỹ trên hết” không phải là một khẩu hiệu chính trị mà là một cuộc chiến thực sự, nơi mà mọi nước đang cạnh tranh đều phải nghiêm túc xem xét lại các chính sách và chiến lược của mình để tồn tại trong một thế giới đầy biến động.
Việc Việt Nam được lựa chọn làm đối tác hàng đầu tại châu Á trong thời điểm này không chỉ thể hiện một nhận thức chiến lược mà còn là sự thừa nhận về khả năng của quốc gia này trong việc tham gia vào trò chơi toàn cầu một cách chủ động và có trách nhiệm. Giờ đây, câu hỏi không còn là liệu Việt Nam có thể cạnh tranh hay không, mà là Việt Nam cần phải tận dụng thời cơ này một cách hiệu quả như thế nào để không chỉ khẳng định mình mà còn để góp phần vào việc định hình lại trật tự thương mại toàn cầu trong một tương lai mà chắc chắn sẽ còn nhiều thách thức đang chờ đón.