Putin nổi giận, tên lửa Nga bao trùm NATO, Trump phải tung đòn thế cực mạnh


Trong bối cảnh thế giới đang chìm trong cơn bão địa chính trị chưa từng thấy, Nga dưới sự lãnh đạo sắt đá của Tổng thống Vladimir Putin đã chính thức giáng một đòn chí mạng vào hệ thống kiểm soát vũ khí toàn cầu, tuyên bố chấm dứt mọi ràng buộc đơn phương đối với tên lửa tầm trung và tầm ngắn – những vũ khí từng bị cấm bởi Hiệp ước INF lịch sử. Đây không phải là một quyết định impuls, mà là cao trào của một chuỗi âm mưu chiến lược kéo dài, nơi Moscow không chỉ thách thức NATO mà còn kéo theo Trung Quốc vào một liên minh chết chóc, buộc Tổng thống đương nhiệm Donald Trump phải tung ra tối hậu thư khốc liệt, đòi Nga ký thỏa thuận ngừng bắn với Ukraine trước ngày 8 tháng 8 năm 2025. Cục diện tam quốc Mỹ-Nga-Trung đang sôi sục như một nồi thuốc nổ, nơi mỗi nước cờ đều mang theo bóng ma chiến tranh hạt nhân, đe dọa xóa sổ nền văn minh nhân loại chỉ trong chớp mắt.

Hãy nhìn thẳng vào sự thật: Nga không còn kiên nhẫn với những ràng buộc cũ kỹ từ thời Chiến tranh Lạnh. Ngày 4 tháng 8 vừa qua, Bộ Quốc phòng Nga đã công khai tuyên bố sẽ không tuân thủ lệnh tạm dừng tự áp đặt đối với việc triển khai tên lửa đạn đạo tầm trung và tầm ngắn phóng từ mặt đất. Đây là những vũ khí từng bị cấm bởi Hiệp ước Các Lực Lượng Hạt Nhân Tầm Trung (INF), ký kết năm 1987 giữa Tổng thống Mỹ Ronald Reagan và Tổng Bí thư Liên Xô Mikhail Gorbachev – một biểu tượng tan băng giữa hai siêu cường. Hiệp ước này không chỉ cấm sở hữu, sản xuất và thử nghiệm tên lửa có tầm bắn từ 500 đến 5.500 km mà còn là minh chứng sống động cho khả năng đối thoại giữa Đông và Tây, giúp phá hủy hơn 2.600 tên lửa, giảm thiểu mối đe dọa hạt nhân tại châu Âu và loại bỏ những quái vật như Pershing 2 của Mỹ hay SS-20 của Liên Xô. Thế nhưng, trong thế giới hậu Chiến tranh Lạnh, INF đã trở thành một chiếc áo chật chội, ràng buộc Mỹ và Nga trong khi Trung Quốc, Triều Tiên, Iran và Ấn Độ tự do phát triển kho vũ khí tầm trung khổng lồ.

Sự sụp đổ của INF bắt đầu từ Mỹ, nhưng đừng vội trách cứ Washington. Từ giữa những năm 2000, các chiến lược gia Mỹ đã nhận ra mối đe dọa từ Trung Quốc, nơi Bắc Kinh đang xây dựng đế chế tên lửa như Đông Phong-21 và Đông Phong-26, có khả năng tấn công căn cứ Mỹ tại Tây Thái Bình Dương mà không bị bất kỳ hiệp ước nào ràng buộc. Trong khi Mỹ và Nga tự trói tay mình, Trung Quốc triển khai chiến lược chống tiếp cận/chống xâm nhập (A2/AD) một cách thoải mái, biến INF thành gông cùm cho siêu cường phương Tây. Đến năm 2014, dưới thời Obama, Mỹ cáo buộc Nga vi phạm hiệp ước với hệ thống SSC-8, và dưới thời Trump năm 2019, Washington chính thức rút lui, viện dẫn vi phạm có hệ thống từ Moscow và sự bất công khi Trung Quốc không bị ràng buộc. Đây là một quyết định dũng cảm, dù bị chỉ trích từ đồng minh châu Âu lo ngại chạy đua vũ trang mới, nhưng lại được hoan nghênh tại châu Á, nơi các đồng minh như Nhật Bản và Philippines đang run sợ trước tên lửa Trung Quốc.

Nga, khôn ngoan và kiên trì, không rút lui ngay lập tức. Putin tuyên bố năm 2019 rằng Moscow sẽ không triển khai tên lửa tầm trung mới trừ khi Mỹ làm trước – một cử chỉ thiện chí mang tính chính trị, giúp Nga chiếm ưu thế đạo lý. Trong sáu năm, Nga lặng lẽ nghiên cứu và hoàn thiện các hệ thống như Iskander-M, 9M729 và tên lửa siêu thanh Zircon, sẵn sàng triển khai khi thời cơ chín muồi. Đến nay, khi Mỹ bắt đầu bố trí hệ thống Typhon với tên lửa SM-6 và Tomahawk tại Đức, Ba Lan, Philippines và Nhật Bản, Nga đã hành động. Tuyên bố ngày 4 tháng 8 không chỉ là phản ứng mà là đòn đánh chính trị sắc bén, biến Mỹ thành kẻ khơi mào và Nga thành nạn nhân buộc phải tự vệ. Với tầm bắn lên đến 5.500 km, tên lửa Nga giờ đây bao phủ toàn bộ NATO, Nhật Bản, Hàn Quốc và các căn cứ Mỹ tại Thái Bình Dương, ép Washington phân tán nguồn lực giữa châu Âu, châu Á và Trung Đông.

Nhưng đằng sau đòn đánh này là bóng dáng Trung Quốc – một liên minh đang hình thành như cơn ác mộng cho Mỹ. Các báo cáo tình báo phương Tây cho thấy Nga và Trung Quốc đang chia sẻ công nghệ tên lửa, với các thiết kế mới của Moscow có dấu ấn từ viện nghiên cứu quân đội Bắc Kinh. Cả hai đều phản đối trật tự kiểm soát vũ khí do Mỹ dẫn dắt, và động thái của Nga là phần của chiến lược tạo trục đối trọng Nga-Trung, phá vỡ hệ thống cũ. Nếu kết hợp với kho tên lửa khổng lồ của Trung Quốc, Nga có thể tăng tốc phát triển nhờ hậu cần và hợp tác công nghiệp từ Bắc Kinh. Phản ứng từ NATO là hoảng loạn: Ba Lan triệu tập họp khẩn, Đức lo ngại chạy đua vũ trang, Pháp tăng phòng thủ Đông Âu, thậm chí Thụy Điển và Phần Lan nâng báo động. Châu Âu, từng ám ảnh bởi bóng ma hạt nhân thập niên 1980, giờ đối mặt viễn cảnh tên lửa Nga trở lại, giữa cuộc chiến lớn nhất châu lục kể từ Thế chiến II.

Tổng thống Trump, với bản lĩnh sắt đá, không ngồi yên. Ông gửi tối hậu thư yêu cầu Nga ký thỏa thuận ngừng bắn với Ukraine trước ngày 8 tháng 8, đồng thời hủy chuyến thăm Nhật Bản để cử đặc phái viên bí mật đến Moscow – dấu hiệu Washington vẫn giữ cửa đối thoại nhưng sẵn sàng hành động. Trump nhận ra rằng để Nga tiếp tục chiến tranh Ukraine sẽ đẩy Moscow sâu hơn vào vòng tay Trung Quốc, tạo liên minh quân sự công nghệ chết chóc. Nga-Trung đang hợp tác chống vệ tinh Starlink, phát triển vũ khí phá hủy vệ tinh và tập trận chung tại biển Nhật Bản. Nếu đàm phán thất bại, Nga có thể tấn công chớp nhoáng Ukraine bằng tên lửa mới, khiến Kiev mất thêm 12 khu vực như lời cảnh báo từ cựu cố vấn Ukraine Oleksiy Arestovych. Đây là đòn phủ đầu của Putin, ép Ukraine chấp nhận mất lãnh thổ và cam kết không gia nhập NATO, biến hòa bình thành ác mộng.

Trump phản công bằng các quân bài chiến lược sắc bén: Triển khai hệ thống phòng thủ tên lửa tại Ba Lan và Romania, dọa tái lập INF mới với NATO mà không cần Nga, gia tăng viện trợ công nghệ UAV và tác chiến điện tử cho Ukraine, và đe dọa đánh thuế cực nặng lên Nga. Đây không phải cảm xúc mà là tính toán lạnh lùng, nhằm cô lập Moscow, giữ thế chủ động và ngăn Nga-Trung hợp nhất. Nga đáp trả ngầm: Tăng hiện diện tại Belarus, liên lạc với Armenia và Azerbaijan để gây áp lực sườn NATO, trong khi Putin "biến mất" – một chiến thuật im lặng đe dọa, gợi nhớ chuẩn bị đàm phán lớn hoặc chiến dịch bất ngờ. Cả hai bên đang chơi hai tầng: Công khai đối thoại, ngầm đe dọa quân sự.

Cuộc chiến tam quốc này vượt xa Ukraine. Nga sử dụng xung đột để tái lập vị thế cường quốc, Trung Quốc lợi dụng để chuẩn bị xâm lược Đài Loan và biển Đông, trong khi Mỹ dưới Trump củng cố đồng minh bằng công nghệ vượt trội – Starlink, AI, lá chắn tên lửa. Mỹ có lợi thế địa lý, đồng minh và khả năng răn đe không tiếng súng: Cắt tín hiệu vệ tinh Nga-Trung bằng chiến tranh mạng, khóa tài sản số, phong tỏa công nghệ. Nếu Nga-Trung bắt tay chặt, họ có thể phá vỡ hệ thống thông tin Mỹ, nhưng Mỹ sẽ phản công bằng cách kéo Ấn Độ, Nhật Bản, Úc vào mạng lưới không gian quân sự, kiểm soát chip và năng lượng để bóp nghẹt đối thủ.

Thế giới đang ở ngã ba đường: Hoặc đàm phán thành công trước hạn chót, tái lập cân bằng; hoặc chạy đua vũ trang đẩy nhân loại vào vực thẳm hạt nhân. Nga không muốn phụ thuộc Trung Quốc, Trung Quốc không thể thao túng Moscow mãi, và Mỹ phải đưa ra giải pháp hòa bình bền vững. Lịch sử dạy rằng cường quốc quyết định vận mệnh, nhưng trong tam giác chết chóc này, ai kiểm soát tư duy chiến lược sẽ thắng – không phải bằng tên lửa, mà bằng trí tuệ và sức mạnh thuyết phục. Nhân loại không thể chịu thêm một Hiroshima mới; hòa bình phải đến từ thiện chí ba bên, dù lợi ích quốc gia đan xen phức tạp. Chiến tranh là phần lịch sử, nhưng tránh nó là nghĩa vụ của các lãnh đạo vĩ đại như Trump và Putin.
No image available