Nhật Bản Tiết Lộ Bí Mật Đen Tối Sau Dàn Tên Lửa Khủng Trung Quốc: Đông Phong Chỉ Là Hổ Giấy


TOKYO – Trong bối cảnh căng thẳng địa chính trị ở Ấn Độ Dương - Thái Bình Dương đang leo thang từng ngày, Sách Trắng Quốc Phòng Nhật Bản năm 2025 đã giáng một đòn chí mạng vào hình ảnh "siêu cường quân sự" mà Bắc Kinh không ngừng khoe khoang. Chỉ hơn một tháng nữa, vào khoảng cuối tháng 8 hoặc đầu tháng 9 năm 2025, Trung Quốc sẽ tổ chức cuộc duyệt binh hoành tráng tại Quảng trường Thiên An Môn, nơi những hàng quân thẳng tắp, khí tài sáng bóng và dàn tên lửa khổng lồ sẽ diễu hành để gửi thông điệp về giấc mộng "cường quân" của Chủ tịch Tập Cận Bình. Nhưng từ Tokyo, cách đó hơn 2.000 km, một tài liệu với những con số lạnh lùng đã xé toạc lớp vỏ hào nhoáng ấy, phơi bày một quân đội đang rạn nứt từ gốc rễ, nơi tham nhũng lan tràn như ung thư và nỗi sợ hãi trước sức mạnh Mỹ đang buộc Bắc Kinh phải co cụm trong tuyệt vọng.

Hãy tưởng tượng: Những ống phóng tên lửa Đông Phong lăn bánh oai vệ trên lễ đài, tượng trưng cho sức mạnh bất khả xâm phạm. Thế nhưng, Sách Trắng Quốc Phòng Nhật Bản 2025 – được công bố vào ngày 29 tháng 7 năm 2025 – đã vẽ nên một bức tranh đầy mâu thuẫn và bất thường, khiến thế giới phải giật mình. Lực lượng tên lửa, mũi nhọn chiến lược và niềm tự hào của Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc (PLA), đang chứng kiến sự tăng trưởng lệch lạc đến mức đáng báo động. Tên lửa đạn đạo tầm trung Đông Phong 26, được mệnh danh là "sát thủ đảo Guam", đã tăng vọt một cách khó tin. Từ 72 quả vào năm 2020, lên 110 quả năm 2021 và giữ nguyên đến năm 2023, rồi nhảy vọt lên 140 quả năm 2024, và đột biến lên 250 quả vào năm 2025 – gần gấp đôi chỉ trong một năm. Đây không phải là dấu hiệu của sức mạnh, mà là tiếng kêu cứu tuyệt vọng từ một hệ thống đang sụp đổ!

Sự bùng nổ của Đông Phong 26 tương phản gay gắt với sự đình trệ của các "ngôi sao" khác. Tên lửa siêu thanh Đông Phong 17, được Bắc Kinh thổi phồng là vũ khí xuyên thủng mọi lá chắn phòng thủ và tiêu diệt hàng không mẫu hạm, vẫn dậm chân tại chỗ với chỉ 48 quả vào năm 2025, không thay đổi so với năm 2024. Đáng lẽ một "vũ khí cách mạng" như vậy phải được sản xuất hàng loạt, nhưng thực tế phũ phàng cho thấy Bắc Kinh đang quay lưng. Tương tự, Đông Phong 21D – từng là "xương sống" của lực lượng tên lửa tầm trung – đang bị loại bỏ dần: Từ 134 quả năm 2022, giảm mạnh còn 70 quả năm 2023, và chỉ vỏn vẹn 24 quả vào năm 2024-2025. Những con số này không phải ngẫu nhiên; chúng là vết tích của một cuộc khủng hoảng nội tại đang nuốt chửng giấc mộng bá quyền của Tập Cận Bình.

Không dừng lại ở tên lửa, bức tranh toàn cảnh còn thảm hại hơn. Số lượng đầu đạn hạt nhân của Trung Quốc ước tính tăng lên 500 quả vào năm 2025, nhưng các phương tiện mang phóng chiến lược lại tăng trưởng nhỏ giọt. Tên lửa đạn đạo liên lục địa (ICBM) phóng từ mặt đất gần như bất động: Đông Phong 5 duy trì 18 quả, Đông Phong 31 giữ nguyên 86 quả, chỉ Đông Phong 41 – loại ICBM di động hiện đại nhất – tăng nhẹ từ 36 lên 44 quả. Sang các quân chủng khác, không quân Trung Quốc đang chậm lại rõ rệt: Tiêm kích tàng hình J-20 chỉ tăng thêm 30 chiếc từ 200 lên 230 vào năm 2025, bằng nửa mức tăng 60 chiếc của năm trước; J-16 tăng vỏn vẹn 20 chiếc từ 292 lên 312. Hải quân, từng được ca ngợi là lực lượng bành trướng "với tốc độ vũ bão", nay chứng kiến tổng số tàu chiến giảm từ 720 xuống 690 chiếc, cho thấy hàng loạt tàu cũ bị loại biên. Lục quân thì bị bỏ rơi: Số lượng xe tăng chủ lực giảm khoảng 100 chiếc, và quy mô thủy quân lục chiến – lực lượng then chốt cho bất kỳ cuộc tấn công đổ bộ nào – vẫn ù lì ở mức 40.000 người. Đây không phải phát triển đồng bộ; đây là sự lệch pha chết chóc, nơi một loại vũ khí được ưu tiên bất thường trong khi phần còn lại tan vỡ!

Các nhà phân tích không ngần ngại chỉ ra hai "cơn địa chấn" đang rung chuyển nền móng PLA: Khủng hoảng tham nhũng nội bộ quy mô chưa từng thấy và nỗi sợ hãi chiến lược trước Mỹ – quốc gia mà Tổng thống đương nhiệm Donald Trump đang dẫn dắt với chính sách cứng rắn, củng cố liên minh để kiềm chế Bắc Kinh. Kể từ năm 2023, cơn bão thanh trừng đã càn quét lực lượng tên lửa và cấp cao nhất của quân đội. Hàng loạt tướng lĩnh ngã ngựa, bao gồm cựu Bộ trưởng Quốc phòng Lý Thượng Phúc – từng đứng đầu Bộ Phát triển Trang bị Quân ủy Trung ương – và người tiền nhiệm Ngụy Phượng Hòa, tư lệnh đầu tiên của lực lượng tên lửa. Cơn bão không dừng ở tướng lĩnh; nó lan sâu vào tổ hợp công nghiệp quân sự, với hai tập đoàn khổng lồ CASC (chuyên nghiên cứu phát triển) và CASIC (sản xuất hàng loạt) trở thành tâm chấn. Chủ tịch CASC Ngô Yến Sinh, Chủ tịch Norinco Lưu Thạch Tuyền (từ CASIC chuyển sang), Phó Tổng Giám đốc CASIC Vương Trường Thanh, và thậm chí Viên Khiết – từng giữ chức vụ cao nhất ở cả hai tập đoàn – bị miễn nhiệm vào tháng 4 năm 2024. Sự liên đới vươn tới Bộ Chính trị: Ủy viên Mã Hưng Thụy bị miễn chức Bí thư Tân Cương, và Viên Gia Quân – Bí thư Trùng Khánh – đều có lịch sử lâu dài tại các tập đoàn này.

Mạng lưới lợi ích chằng chịt giữa tướng lĩnh, quan chức và lãnh đạo tập đoàn đã nuôi dưỡng tham nhũng và gian lận hệ thống. Các cuộc điều tra phơi bày không chỉ hối lộ mà còn dữ liệu thử nghiệm giả mạo, tính năng vũ khí thổi phồng, và tệ hại hơn: Nhiều tên lửa chứa nhiên liệu kém chất lượng hoặc bộ phận lỗi, khiến chúng vô dụng trong thực chiến. Vụ phóng bốn tên lửa ra Biển Đông vào tháng 8 năm 2020 nhưng Bắc Kinh chỉ thừa nhận hai quả là minh chứng rõ nét – giới quan sát tin hai quả còn lại thất bại thảm hại, buộc phải che đậy. Do đó, Đông Phong 21D biến mất và Đông Phong 17 đình trệ chính là hậu quả khi Bắc Kinh nhận ra chúng chỉ là "hổ giấy"!

Trong khi tham nhũng tàn phá từ trong, nỗi sợ từ ngoài – đặc biệt là đòn tấn công phủ đầu từ Mỹ – đang đè nặng. Mỹ, dưới sự lãnh đạo của Tổng thống Trump, đang xây dựng vòng vây hỏa lực quanh Trung Quốc. Hệ thống tên lửa Typhon ở Philippines nhắm thẳng căn cứ ven biển; tàu khu trục và ngầm Mỹ có thể tung hàng trăm tên lửa hành trình Tomahawk; máy bay ném bom B-1, B-52 phóng AGM-158 từ ngoài tầm phòng không. Nhưng bóng ma thực sự là B-2 Spirit – máy bay tàng hình xâm nhập sâu, có thể phẫu thuật bất kỳ mục tiêu nào. Gần đây, trong chiến dịch "Búa Đêm" nhằm Iran, Mỹ điều B-2 đến Tây Thái Bình Dương như lời cảnh báo trực tiếp. Một chiếc B-2 mang 16 bom 900kg hoặc 80 bom 230kg, đủ san phẳng lữ đoàn tên lửa; thậm chí mang bom hạt nhân B61 để "chặt đầu" chính xác. Tương lai còn đáng sợ hơn với kế hoạch sản xuất 100 chiếc B-21 Raider, thiết kế dành riêng cho môi trường tác chiến chống Trung Quốc.

Đối mặt khủng hoảng kép, Bắc Kinh dồn hết nguồn lực vào Đông Phong 26 – không phải nước cờ tự tin, mà là canh bạc tất tay đầy lúng túng. Với tầm bắn 4.000-5.000 km, nó có thể triển khai sâu vào nội địa như Thanh Hải hay Cam Túc, ngoài tầm Typhon hay Tomahawk, buộc Mỹ phải dùng B-2/B-21 rủi ro cao. Nó vươn tới chuỗi đảo thứ hai, bao gồm Guam, trở thành công cụ răn đe chính khi Đông Phong 17 và 21D thất bại. Nhưng Đông Phong 26 không hoàn hảo: Dài 14m, nặng 20 tấn, cồng kềnh như công nghệ Liên Xô cũ, khó di chuyển và che giấu; độ chính xác CEP 100m chỉ đủ cho đầu đạn hạt nhân, không phù hợp tấn công thông thường. Việc tăng số lượng còn làm trầm trọng vấn đề nhân lực: Vận hành lữ đoàn tên lửa đòi hỏi chuyên gia cao cấp, nhưng thanh trừng đã loại bỏ họ, buộc Bắc Kinh chiêu mộ sinh viên đại học – nỗ lực vá víu.

Vấn đề lan rộng: Không quân chậm lại do cấm vận công nghệ Mỹ, thiếu động cơ và chip cao cấp; màn trình diễn kém của máy bay Nga ở Ukraine khiến Bắc Kinh mất niềm tin. Hải quân gặp sóng gió: Tàu chiến giảm 30 chiếc, chương trình hàng không mẫu hạm Phúc Kiến chậm trễ do công nghệ máy phóng điện tử khó khăn. Lục quân ù lì: Xe tăng giảm từ khoảng 6.500 chiếc năm 2024 xuống 5.950 chiếc năm 2025, thủy quân lục chiến 40.000 người quá nhỏ cho tấn công Đài Loan. Điều này đặt dấu hỏi lớn về ý định thực sự của Bắc Kinh.

Sau tất cả, yếu tố con người là điểm yếu chí tử. Thanh trừng cắt đứt kinh nghiệm, gieo sợ hãi; không ai dám báo cáo thất bại, dẫn đến bê bối vũ khí rỗng ruột. Chiêu mộ sinh viên không giải quyết cốt lõi: Đào tạo chuyên gia cần thời gian và ổn định, nhưng Bắc Kinh ưu tiên trung thành chính trị hơn năng lực, tạo nghịch lý quân đội trung thành nhưng vô dụng. Cuộc khủng hoảng này nguy hiểm hơn bất kỳ đe dọa nào từ ngoài.

Qua lăng kính Sách Trắng 2025, quân đội Trung Quốc chỉ là nửa sự thật: Hùng mạnh bề ngoài, nhưng mục ruỗng bên trong. Tham nhũng ăn mòn công nghiệp quốc phòng, nỗi sợ Mỹ buộc co cụm, khủng hoảng nhân sự bào mòn năng lực. Giấc mộng cường quân lung lay, và các nước như Đài Loan, Philippines, Việt Nam phải tỉnh táo để bảo vệ chủ quyền trong bối cảnh biến động.
No image available