Lộ diện mạng lưới gián điệp khổng lồ của Trung Quốc tại Mỹ: Sự thật gây sốc
Trong lòng nước Mỹ năm 2025, một cơn bão gián điệp đang âm thầm quét qua, không tiếng súng, không khói lửa, nhưng nguy hiểm hơn bất kỳ cuộc chiến tranh nào. Từ những phòng họp kín của Cục Dự trữ Liên bang đến những quán bar sôi động ở San Francisco, mạng lưới gián điệp của Trung Quốc đã len lỏi vào mọi ngõ ngách, sử dụng mỹ nhân kế, tiền bạc và danh vọng để thao túng, đánh cắp bí mật quốc gia và làm lung lay nền tảng của cường quốc số một thế giới. Với những thủ đoạn tinh vi, từ lời mời du lịch học thuật đến những mối quan hệ tình ái được dàn dựng công phu, Bắc Kinh đã biến sự quyến rũ thành vũ khí, biến lòng tin thành đòn bẩy kiểm soát. Liệu nước Mỹ có đủ tỉnh táo để đối phó với “sát thủ không tiếng súng” này, hay sẽ tiếp tục bị cuốn vào vòng xoáy thao túng của một siêu cường ngày càng táo bạo?
Mạng Lưới Gián Điệp: Ba Bước Tinh Vi của Bắc Kinh
Ngày 24 tháng 5 năm 2025, tờ Wall Street Journal gây sốc khi công bố bài viết về một chuyên gia kinh tế của Cục Dự trữ Liên bang (FED), John Rogers, bị Bộ Tư pháp Hoa Kỳ truy tố vì làm gián điệp cho Bắc Kinh. Vụ việc hé lộ một chiến thuật ba bước bài bản mà Trung Quốc sử dụng để tuyển mộ điệp viên: kết nối, mồi nhử, và bẫy. Rogers, một cố vấn cấp cao của FED, trở thành con mồi trong kịch bản được dàn dựng tỉ mỉ. Một email từ một “sinh viên tò mò” ở Trung Quốc, thực chất là nhân viên tình báo, đã mở đầu chuỗi liên lạc. Lời mời giảng dạy tại Đại học Phục Đán, Thượng Hải, kèm chi phí đài thọ hào phóng là bước tiếp theo. Cuối cùng, một mối quan hệ tình cảm với một chuyên gia trang điểm trẻ trung, dẫn đến hôn nhân và một khoản thù lao 450.000 USD, đã hoàn tất cái bẫy.
Rogers bị cáo buộc truyền thông tin mật về lãi suất, thuế quan và các cuộc họp nội bộ của FED cho các sĩ quan tình báo Trung Quốc trong những cuộc gặp bí mật tại khách sạn. Dữ liệu nhạy cảm được ông tải xuống thiết bị cá nhân và gửi qua email, vi phạm nghiêm trọng quy định bảo mật. Với 800 tỷ USD trái phiếu Hoa Kỳ mà Trung Quốc nắm giữ, những thông tin này có thể giúp Bắc Kinh thao túng thị trường tài chính, tạo lợi thế kinh tế khổng lồ. Bộ Tư pháp Hoa Kỳ gọi đây là một phần của chiến dịch gián điệp kinh tế nhằm làm suy yếu nền kinh tế Mỹ và mở rộng ảnh hưởng toàn cầu của Trung Quốc.
Mỹ Nhân Kế: Vũ Khí Cổ Xưa, Hiệu Quả Hiện Đại
Mỹ nhân kế không phải là phát minh mới, nhưng Trung Quốc đã nâng nó lên tầm nghệ thuật trong thế kỷ 21. Từ trường hợp của Rogers đến các chính trị gia California, Bắc Kinh đã sử dụng phụ nữ như công cụ chiến lược để tiếp cận và khai thác thông tin. Một ví dụ điển hình là Phương Phương (Christine Fang), một điệp viên Trung Quốc hoạt động tại California từ năm 2011 đến 2015. Dưới vỏ bọc sinh viên, cô thâm nhập giới chính trị Mỹ, quyến rũ các chính trị gia mới nổi và gây quỹ cho chiến dịch tranh cử. Nạn nhân nổi bật nhất là Hạ nghị sĩ Eric Swalwell, thành viên Ủy ban Tình báo Hạ viện, người được Phương Phương hỗ trợ thăng tiến trước khi bị FBI phát hiện và buộc cô trốn về Trung Quốc.
Không chỉ giới chính trị, các lĩnh vực nhạy cảm như quốc phòng và công nghệ cũng là mục tiêu. Trường hợp của Phó Hiểu Thiên, người tình được cho là của cựu Ngoại trưởng Trung Quốc Tần Cương, cho thấy sự phức tạp của các chiến dịch này. Là một MC truyền hình tốt nghiệp Đại học Cambridge, cô bị nghi là điệp viên hai mang, hoạt động cho cả Trung Quốc và phương Tây. Tương tự, tại Nhật Bản, Khưu Hồng, một thư ký ngoại giao, đã gây sụp đổ sự nghiệp của một thượng nghị sĩ trẻ khi bị phát hiện là điệp viên Trung Quốc. Những trường hợp này cho thấy mạng lưới gián điệp của Bắc Kinh không chỉ dừng ở Mỹ mà đã lan rộng khắp thế giới.
Mặt Trận Thống Nhất: Đội Quân Thầm Lặng
Trái tim của mạng lưới gián điệp Trung Quốc là Bộ Công tác Mặt trận Thống nhất, cơ quan được ví như “cơ quan gián điệp nghiệp dư lớn nhất thế giới”. Với ngân sách khổng lồ, bộ này điều phối các hoạt động từ tuyên truyền đến tuyển mộ điệp viên, sử dụng cả cộng đồng Hoa kiều để mở rộng ảnh hưởng. Trần Kim Bình, cựu tổng thư ký Hiệp hội Trường Lạc ở New York, là một ví dụ. Ông đứng đầu một đồn cảnh sát hải ngoại của Trung Quốc tại Mỹ, thực hiện các hoạt động giám sát và chống lại các nhóm bất đồng chính kiến như Pháp Luân Công. Trần bị truy tố vào tháng 12 năm 2024, đối mặt án tù ba năm vì làm điệp viên chưa đăng ký.
Tôn Văn (Linda Sun), cựu phó chánh văn phòng Thống đốc New York, là một trường hợp khác. Sinh ra ở Nam Kinh, cô thâm nhập chính quyền bang New York và cố gắng ngăn chặn các cuộc tiếp xúc giữa quan chức Đài Loan và văn phòng thống đốc theo chỉ đạo của lãnh sự quán Trung Quốc. Với hàng triệu USD tiền hối lộ và các chuyến du lịch miễn phí, Tôn Văn đã bán đứng lợi ích quốc gia Mỹ. Những vụ việc này cho thấy sự xâm nhập sâu rộng của Bắc Kinh vào hệ thống chính trị và xã hội Hoa Kỳ.
Bẫy Mật Ong: Chiến Lược Toàn Cầu
Bẫy mật ong (honey trap) là vũ khí sắc bén nhất của Trung Quốc, khai thác điểm yếu cố hữu của con người: dục vọng, sự cô đơn và lòng kiêu hãnh. Các điệp viên, thường là phụ nữ trẻ được huấn luyện bài bản từ các trường đại học danh tiếng như Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, được cử đi với vỏ bọc hoàn hảo: nhà báo, học giả, hay doanh nhân quốc tế. Họ tiếp cận mục tiêu qua các hội nghị, mạng xã hội, hoặc thậm chí những cuộc gặp “tình cờ” tại quán bar. Một khi mối quan hệ được thiết lập, thông tin nhạy cảm được khai thác, hoặc nạn nhân bị quay video để tống tiền.
Chiến lược “xanh, vàng, mật” của Bắc Kinh là công thức chết người: kiểm soát thông tin qua giám sát mạng, mua chuộc bằng tiền bạc, và cuối cùng là thao túng cảm xúc qua mỹ nhân kế. Từ cựu Tổng thống Richard Nixon, người được mời thăm Trung Quốc trọng thị sau khi từ chức, đến Tiến sĩ Francis Delmonico, người bảo vệ hệ thống cấy ghép nội tạng Trung Quốc trước Quốc hội Mỹ, Bắc Kinh đã sử dụng sự quyến rũ và lợi ích để làm mờ mắt các nhân vật quyền lực. Những mối quan hệ này không chỉ nhằm thu thập thông tin mà còn tạo ra đòn bẩy để ép buộc hoặc phá hủy uy tín nạn nhân.
Nam Phi và Trung Quốc: Hai Mặt Của Bóng Tối
Trong khi mạng lưới gián điệp của Trung Quốc gây chấn động, một câu chuyện khác cũng đang làm nóng phòng Bạch Ốc: cuộc khủng hoảng ở Nam Phi. Ngày 21 tháng 5 năm 2025, Tổng thống Donald Trump đối đầu trực tiếp với Tổng thống Nam Phi Cyril Ramaphosa, chỉ trích luật tịch thu đất đai năm 2024 là phân biệt chủng tộc. Trong một động thái gây sốc, Trump chiếu video về bạo lực chống nông dân da trắng, với hình ảnh thánh giá và lời kêu gọi bạo lực từ lãnh đạo đối lập Julius Malema. Trump gọi chính sách của Nam Phi là bất công, khiến người da trắng phải rời bỏ đất nước và nền kinh tế suy sụp.
Nam Phi, từng là “giỏ bánh mì” của châu Phi, giờ đây đối mặt với nguy cơ lặp lại thảm họa Zimbabwe, nơi chính sách tịch thu đất dẫn đến nạn đói và lạm phát phi mã. Với sản lượng nông nghiệp sụt giảm, cúp điện kéo dài và tham nhũng tràn lan, Nam Phi đang tự làm tổn thương mình. Trump, với phong cách thẳng thắn, đã đóng băng khoản viện trợ 440 triệu USD và cấp quy chế tị nạn cho 59 nông dân da trắng, gửi thông điệp rằng các chính phủ dung túng bất công sẽ phải trả giá.
Bóng Tối Nhân Quyền của Trung Quốc
Trong khi đó, Trung Quốc đối mặt với cáo buộc về một tội ác kinh hoàng hơn: mổ cướp nội tạng. Báo cáo từ các nhà điều tra như David Matas và David Kilgour cho thấy Trung Quốc đã biến cấy ghép tạng thành ngành công nghiệp tỷ đô, với hơn 13.000 ca ghép mỗi năm và thời gian chờ ngắn bất thường. Lời khai của Trình Bội Minh, một nạn nhân sống sót, tiết lộ rằng cả tù nhân và dân thường vô tội đều trở thành mục tiêu. Đạo luật Chấm dứt Cưỡng bức Thu hoạch Nội tạng 2025, được Hạ viện Mỹ thông qua với 406 phiếu thuận, là bước đi mạnh mẽ để đối phó với tội ác này.
Nếu Chủ tịch Tập Cận Bình đến thăm Bạch Ốc, ông có thể sẽ phải đối mặt với những câu hỏi không khoan nhượng về vấn đề này. Với phong cách đối đầu của Tổng thống Trump, phòng Bạch Ốc đã trở thành nơi các lãnh đạo phải trả lời cho hành động của mình. Từ Nam Phi đến Trung Quốc, những bóng tối của bất công và tội ác đang bị phơi bày, đặt ra câu hỏi liệu thế giới có đủ dũng khí để đối mặt với sự thật.